Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba gia cùng săn lợn.

Tiểu thuyết gốc · 2293 chữ

Chương 90: Ba gia cùng săn lợn.

Bầu trời quang đãng, mây trắng kéo đến, ánh sáng nhẹ nhàng xuyên qua đám mây chiếu xuống nhưng tia nắng.

Học viên của ba gia đang truy tìm tung tích lợn rừng, có người vừa gặp đã một chiêu trảm sát, có người lập tổ nhóm.

Mặc dù mọi người vất vả nhưng bọn họ cũng nhanh chóng thu hoạch được chiến lợi phẩm.

Phương Chính bước đến một cái cây, ánh mắt cảnh giác quan sát xung quanh, cảm thấy an toàn, hắn lựa chọn chỗ này làm nơi chờ đợi con mồi dâng tới cửa.

Đây không phải là chọn bừa, mà là dựa theo bàn đồ Thiên Ca đưa cho. Bản đồ có tất cả ba vòng khoanh lớn, mỗi vòng khoanh đều là điểm đánh dấu lợn rừng thường xuyên di chuyển qua lại.

Ở đây chờ đợi không chỉ an toàn mà còn tiết kiệm sức.

Nghe thấy âm thanh kỳ lạ, Phương Chính khẽ cười thầm.

"Quả nhiên nó đã đến."

Tiếng động vừa kết thúc, theo sau đó là tiếng phì phò của con vật, toàn thân toả ra một lượng nhiệt như vừa hoạt động mạnh.

Phương Chính không ý thức được tính nghiêm trọng, hắn liền vung tay lên, một đạo năng lượng màu xanh hình bán nguyệt to bằng cái chậu bắn ra.

Âm thanh nguyệt nhận như mang theo gió, tiếng rít của cây lá réo lên một hồi, vũng máu chợt hiện ra, con lợn bị chẻ cho làm đôi, chết không nhắm mắt.

Tiếng động lần nữa lại đến, Phương Chính háo hức: "Con mồi tới rồi!"

"Ngươi nghĩ ta là con mồi sao? Phương Nguyên. Nhưng hôm nay là ngày chết của ngươi!"

Một nam cổ sư đột ngột xuất hiện từ trên không, tay phóng ra ba đạo kim châm, mỗi mũi đều đem theo độc dược chết người.

Ái Biệt Ly.

Lời vừa dứt, một mũi kim độc cách Phương Chính hai thước bắn đến, hắn vừa tung chiêu tấn công lợn rừng, tâm tình chưa ổn định, rất khó khăn để đưa ra tình huống ứng phó.

Phương Chính giật mình kinh hãi, hắn không ngờ bản thân lại bị tính toán, còn bị một cổ sư nhị chuyển ám sát.

"Phải xem ngươi có bản lĩnh đó không?"

Nguyệt Nghê Thường.

Phương Chính trầm giọng đáng sợ, vung tay lên, toàn cơ thể toả ra một nguồn năng lượng màu xanh thần bí, năng lượng này trực tiếp hình thành một lớp lá chắn, năng lượng thưa thớt tụ tập lại hình thành một sợi vải uốn từ tay vòng qua eo đến tay còn lại.

Kim châm khi vừa chạm đến mi tâm liền bị một lớp lá chán vừa hình thành hất văng ra xa, mũi kim rơi xuống đất biến chỗ cỏ dưới chân trở nên héo úa.

"Ta vừa đột phá nhị chuyển không lâu, vừa hay đang kiếm người thử sức. Ngươi muốn xem không?"

Hùng Hắc ở trên cây âm thầm quan sát, nhíu mày nhận xét: "Tên Vương Đại này hình như ra tay rồi. Ta rất tò mò, rất cuộc thực lực của tên Phương Chính đã đến đâu rồi. Thứ hắn vừa phóng ra hình như là Nguyệt Mang cổ, con cổ này yêu cầu cần nhất tâm tam dụng."

"Đến Phương Nguyên còn phải thất bại để luyện ra, chứ đừng nói đến Phương Chính mới tiếp xúc với luyện cổ khôn lâu. Ngay cả ta cũng phải nhờ tộc trưởng mới luyện thành Bách Ngã cổ. Cảnh giới Đại Sư và Chuẩn Đại Sư còn thất bại chứ đừng nói đến một phổ thông Luyện đạo như Phương Chính."

"Phương Chính mới thành cổ nhị chuyển không lâu. Thời gian ngắn như vậy hắn không thể luyện thành hai con cổ liên tiếp được. Hơn hết ta còn nghe gia lão học đường của Cổ Nguyệt sơn trại nói hắn có thiên phù về Luyện đạo, đây chính là trò cười mà."

Phương Chính tự mình luyện thành cổ trùng đã gây náo loạn suốt mấy ngày nay, ngay cả hai tộc khác cũng âm thầm ghen tị.

Hùng Hắc Bạch có suy đoán là chuyện này tuyệt đối không đơn giản, chắc chắn là đang ẩn giấu huyền cơ.

"Bí mật nào mới được? Thứ có thể lấy ra từ hư không, không phải hệ thống thì còn là cái gì. Nói thủ đoạn Mộng đạo ngưng thực tuyệt đối là rất vô lý, Mộng đạo là lưu phái mới, không phải là thứ một nhân vật tầm thường như Phương Chính có thể lấy ta. Nhưng nếu kết thân với Đại Mộng Tiên Tôn, không biết sau này ta có cơ hội sử dụng tiên cổ của nàng không."

"Hệ thống cũng chỉ là suy đoán, ta nghĩ dám chắc chín mười thành bên trong Cổ Nguyệt sơn trại có Thiên Ngoại Chi Ma. Nhưng không rõ là ai, hiềm nghi lớn nhất có lẽ là Phương Chính. Nếu nói hắn xuyên không đem theo hệ thống còn đáng tin hơn chuyện nhờ một cổ sư tầm thường giúp đỡ."

Hùng Hắc Bạch triệt để coi toàn bộ tộc nhân trong Cổ Nguyệt sơn trại là phế vật. Hắn đã quan sát bọn họ, nhìn thấu thủ đoạn của bọn họ, chà đạp cảm giác sắp có được thành tựu của bọn họ.

Thiên Ca cũng là một nạn nhân trong đó, chuyện phải nói khi nhóm của hắn sắp giết ra một con lợn chết.

Chuyện này phải nói từ mấy phút trước.

"Toàn bộ học viên lùi lại ba bước, dùng nguyệt nhận công kích vào phần chân, ai còn dư chân nguyên thì tấn công vào phần lưng, tuyệt đối không được công kích vào phần đầu."

Thiên Ca quát lớn, chỉ huy đám học viên bao vây lấy hai con lợn rừng, thế trận này đúng thật là bí hiểm.

Con vật rống lên khốn khổ, toàn thân đầy vết thường, máu chảy thành dòng, lui không được tiến không xong, Thiên Ca cười thầm đắc.

Thân hình con lợn lảo đảo, bước đi không vững, có xu hướng ngã xuống, Thiên Ca bước thêm mấy bước, vung tay quát lớn: "Được rồi, dùng toàn bộ chân nguyên kết thúc mục tiêu." Thuận thế bắn ra một đạo nguyệt nhận sắc bén.

"Hừ."

Có học viên hừ lạnh một bên, hắn đã không bằng Phương Chính, Mạc Bắc, Xích Thành thì cũng thôi, đến nhay cả một học viên nhỏ nhoi như Thiên Ca còn không bằng.

Hùng Hắc Bạch như thường lệ đứng trên cây, ánh mắt không khỏi liếc đến Thiên Ca: "Đúng là có tố chất làm đội trưởng, chỉ tiếc ngươi cũng chỉ có thể nằm xuống tại Thanh Mao sơn thôi."

Thiên Ca một bên thầm suy nghĩ: "Nô đạo chính là lưu phái khống chế sinh vật làm việc cho mình, mọi phương pháp đều có thể là thứ để nô lệ kẻ khác."

"Lợi ích, hợp tác cũng chẳng qua là miếng bánh nô lệ mà thôi, tất cả đều là nô lệ của nhau, vì lợi ích của mình mà phục vụ kẻ khác."

"Đây quả thật là lưu phái từ thời thượng cổ, dễ dàng sử dụng, thậm chí chẳng cần dùng cổ trùng cũng có thể nô dịch kẻ khác, khống chế sinh vật khác một cách hiệu quả. Nhưng để sử dụng phương pháp này cần phải đòi hỏi sự tinh vi trong cách đối nhân xử thế."

"Thánh mẫu cũng không hoàn toàn là thánh mẫu, bọn hắn khao khát sự đáp trả của người mình từng cứu, muốn bọn hắn liều mạng vì chính mình. Trong tiểu thuyết, thánh mẫu hệ, ngựa giống lập hậu cung cũng chẳng phải là một dạng nô lệ sao, bọn hắn tùy tiện một chút liền có một thế lực chống lưng."

"Ta thao túng bốn tên học viên này, bọn hắn nghe lệnh ta chẳng phải là vì lợi ích sao? Chẳng phải vì không tìm được tổ đội thích hợp?"

"Cổ Số Mệnh cũng chỉ là một dạng khống chế cao cấp hơn cổ nô lệ mà thôi, nó thao túng số phận, bất tri bất giác thay đổi suy nghĩ của một người."

"Đạo nó đến rất đơn giản, nhưng cũng rất khó để lĩnh hội."

Ngay khi Thiên Ca còn đang suy nghĩ ngẩn ngơ, thì một đạo nguyệt nhận khẽ xược qua mặt của hắn, sắc mặt của hắn viên vừa rồi rất sợ hãi, tưởng chừng chính mình mình sẽ trở thành một tên sát nhân.

Thiên Ca nhíu mày nghĩ tiếp: "Đồng thời kiểu khống chế này rất không đáng tin cậy, tối thượng nô dịch chính là biến kẻ khác trở thành bản thân mình, tạo ra một bản thân khác. Để làm được điều đó, ta đã tìm đủ mọi cách để đoạt xá, luyện chế phân thân, không cần tin tưởng vào bất kỳ ai, chỉ cần bản thân là đủ."

Suy nghĩ vừa dứt, Thiên Ca lộn người về đằng sau, tiện thể vung ra một đạo nguyệt nhận kết thúc sinh mạng một con.

Trên không trung, gió mạnh thổi qua, mái tóc bị thổi bay, chắn tầm nhìn của hắn, mà con lợn còn lại lại càng điên cuồng hơn vì đồng bạn của nó đã bị giết.

Tốc độ của con vật càng lúc càng nhanh, Thiên Ca đang trong điểm rơi lao đến của con vật, chỉ cần đáp đất hắn liền chết không nghi ngờ. Máu chảy ra từ má từ từ xuống đất, tựa như ngọn đèn báo hiệu sinh mạng của hắn.

Thân thể của Thiên Ca vào giờ phút này đã bất động như pho tượng, hắn muốn di chuyển, chí ít là một cánh tay, nhưng lại có một lực cản vô hình ngăn cản hắn làm điều đó.

Giọt máu chỉ cách ngọn cỏ mấy phân, một thân ảnh màu cam lao đến, tung ra nắm đấm, uy lực mạnh mẽ khiến con lợn văng ra xa, rống lên mấy tiếng sắp thống khổ.

Không để nó kịp phản ứng, chín đạo thân ảnh tương tự lập tức xuất hiện, khí thế toả ra khiến đám học viên ở đây cảm thấy kinh sợ.

Người đứng đằng sau những đạo thân ảnh này là Hùng Hắc Bạch, thân mặc hắc y, hắn giơ tay lên chỉ đạo từng thân ảnh này tấn công lợn rừng.

Tiếng động nhanh chóng thu hút sự chú ý của bầy lợn gần đây, hơn năm con lập tức xuất hiện, Hùng Hắc Bạch khẽ mỉm cười: "Túi kinh nghiệm của ta đây rồi." Hắn vung tay lên, năm thành xích thiết chân nguyên hao hết, hơn năm mươi đạo thân ảnh từ hư không xuất hiện.

Năm mươi đạo thân ảnh chia nhau ra, mười người đối bính một con lợn rừng.

Hắn kỳ thực có cổ trùng rất lợi hại, tiêu hao một thành chân nguyên tạo ra mười thân ảnh giống chính mình, nhưng hắn vẫn cần mục tiêu để bản thân rèn luyện tài nghệ Nô đạo của bản thân.

Giới hạn của hắn chỉ dừng ở mức điều khiển năm mươi phân thân, nhiều hơn thì không đủ tâm thần khống chế, dẫn đến uổng phí chân nguyên.

Tà áo màu đen tung bay theo từng động tác của phân thân, khiến khí thế của hắn toả ra càng trở nên nổi bật hơn.

Một đạo thân ảnh nhân lúc lợn rừng hoang mang, hắn lao lên tung nắm đấm, đầu lợn vỡ nát, máu tươi văng tung tóe.

Đòn vừa rồi của thân ảnh làm máu bắn lên khuôn mặt của Thiên Ca, hắn run rẩy lẩm bẩm: "Bách.... Bách Ngã cổ."

Hắn thật sự không thể tin vào mằt của chính mình, đây là biến thể yếu hơn của Vạn Ngã, Bách Ngã, tâm huyết Nô Lực hợp lưu của Phương Nguyên.

Sắc mặt của Thiên Ca càng tái nhợt, giọt mồ hôi từ trán chảy xuống. Hùng Hắc Bạch loé lên trong ánh mắt một tia khinh thường, nhưng hắn thật không nhìn ra trong ánh mắt của Thiên Ca lại ẩn chứa sự tham lam chưa từng có: "Cổ phương cổ Bách Ngã, ta muốn có nó!"

Năm mươi đạo thân ảnh này thật sự rất giống với Hùng Hắc Bạch, bọn chúng phối hợp với nhau nhịp nhàng.

Có đạo đá con lợn đi, người còn lại đã kịp dùng chân đáp trả lại tạo thành một chuỗi tấn công liên hoàn, bọn chúng không ít lần giải vây trong tình thế nguy hiểm.

Giữa tiếng da thịt va chạm, gió mát thổi lên, Thiên Ca thầm cảm thán: "Trình độ Nô đạo này e rằng sắp đạt đến Đại Sư rồi, ta lúc còn là Vong Vô Ưu không dám nghĩ sẽ nâng cảnh giới lên Đại Sư trong vòng một năm, đây là bản hack của người xuyên việt sao?"

Đôi môi hé mở một chút, lộ ra hàm răng trắng tinh, hơi thở vô thức lại dồn dập hơn.

Cảm xúc trong lòng Thiên Ca lúc này, ghen tị có, tham lam có, muốn chiếm đoạt cũng có, thậm chí hắn còn không ngại quy tắc mà muốn ra tay, chỉ tiếc thực lực của bản thân quá yếu rồi.

Không gian như không động, trái tim của hắn đập loạn nhịp.

"Nếu có thể ta muốn lấy con cổ, muốn nó trở thành chiến lực của bản thân. Một mối quan hệ tuyệt đối tin cậy, một bản thân thuần thục."

Bạn đang đọc Cổ giới: Ta chỉ là nhân vật quần chúng. sáng tác bởi vituchithuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vituchithuy
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.