Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phương Chính quá lạ.

Tiểu thuyết gốc · 1899 chữ

Chương 94: Phương Chính quá lạ.

Ba gia cùng tham gia khảo hạch tại một nơi, nhưng giữa chừng lại xuất hiện biến cố, có hai tên cổ sư điên cuồng truy sát các học viên.

Thật may mắn chẳng có ai thiệt mạng, gia lão của cả ba sơn trại bắt đầu hợp tác, điều tra vị trí của hai tên cổ sư đó.

Trời cao như đang trêu ngươi, trong nguyên tác, Phương Chính chỉ có tu vi nhất chuyển cao giai, bọn hắn tìm thấy kẻ muốn ám sát hắn ta ngay lập tức.

Bây giờ, Phương Chính đã có tu vi nhị chuyển sơ giai, dốc sức cả ba sơn trại cũng chẳng thể tìm ra.

"Cứu mạng, có người chết rồi."

Một học viên của Bạch gia trại nhìn thấy cảnh tượng một cổ sư nhị chuyển ngã xuống, máu chảy be bét, không nhìn nổi mà ngã sụp về đằng sau.

"Vết cắt thật sự rất sâu, e rằng đối phương là cổ sư chuyên về công kích, có thể ám sát nhanh như vậy, ắt hẳn kẻ đó có sở hữu cổ trùng di động từ nhị chuyển trở lên."

Một học viên Cổ Nguyệt sơn trại bình tĩnh nhận xét, hắn đã quá quen với cảnh tượng máu chảy đầm đìa thế này.

Hiện tại hắn vô cùng biết ơn Phương Nguyên, biết ơn gã đã rèn luyện tâm tính của mình, giúp bản thân bình tĩnh trước cái chết cận kề.

"Ý ngươi nói là đối phương rất có thể là cổ sư tam chuyển."

Học viên của Hùng gia trại và Bạch gia trại nuốt nước bọt, quay sang hỏi học viên bên cạnh: "Các ngươi không sợ cảnh tượng này sao?"

Học viên đó lại lắc đầu thở dài, giống như xem thường bọn họ, mà giảng giải.

"Tại các ngươi không rõ trong sơn trại của bọn ta có một thiên tài tên là Cổ Nguyệt Phương Nguyên, chính kẻ này liên tục khiến chúng ta phải chứng kiến cảnh tượng còn đáng sợ hơn như vậy."

"Đúng đúng, hắn ta chính là một con quỷ, gia nô của Mạc giá vì chiêu chọc hắn liền bị giết."

"Ngay cả hộ vệ học đường hắn cũng không tha, ta còn nhớ cảnh tượng hắn đem theo quần áo dính máu vào lớp, thật sự rất đáng sợ a."

Một số học viên khác còn phụ hoạ theo, chớp mắt biến Phương Nguyên trở thành một con quỷ, giết người không chớp mắt.

Hai sơn trại nghe xong không có vẻ gì là tức giận, trái lại còn đồng cảm: "Các ngươi chịu khổ rồi, ta hứa sau này có chuyện gì, bọn ta sẽ giúp đỡ các ngươi."

Ngay khi Phương Chính la lên tiếng lời tuyên bố: "Vương Đại, hôm nay là tử kỳ của ngươi."

Một biến động từ trên cây cản lại hành động của hắn, một thiếu niên mang hắc y đáp xuống đất.

"Chúng ta lần đầu gặp, rất hân hạnh được gặp ngươi, Phương Chính."

Hắn ta vẫn giữ tư thái phiêu diêu thần bí, ngón trỏ và ngón giữa chụm lại, miệng lẩm bẩm: "Bách Ngã, Ảnh Thương cổ."

Ngay lập tức hơn mười Hùng Hắc Bạch xuất hiện, mỗi người đều đem theo một loại khí tức cực kỳ bức người.

"Cái gì! Cổ trùng này là cái gì mà kỳ quái như vậy?"

"Kỳ quái cái gì? Đây là kiệt tác của Đại Ái Tiên Tôn đấy."

Hùng Hắc Bạch bĩu môi, hắn thật sự rất thất vọng, đối phương làm sao không biết thưởng thức nghệ thuật chứ.

Vương Đại cảm nhận được nguy hiểm, hắn liền có ý định rút lui.

Dù sao Phương Chính chỉ có tu vi nhị chuyển sơ giai, kinh nghiệm chưa nhiều. Hắn tự tin chính mình có thể chiến thắng đối phương, nhưng đối thủ hiện tại lại có tu vi ngang bằng với hắn, chân nguyên của bản thân đã sắp cạn.

"Chết tiết, ta phải chết ở đây sao?"

"Ta vẫn chưa báo thù cho gia đình, cho muội muội, cho nhị đệ, cho phụ thân. Ta thật sự không cam tâm."

"Trên đời này đã sinh ra phàm nhân, tại sao lại sinh ra cổ sư?

"Cổ sư chính là bất hạnh của thế gian, ta vì đau khổ vì sức mạnh, cuối cùng lại trở thành sự bất hạnh này."

Làn gió thổi qua qua, mái tóc rối bù pha xuống bởi nước mắt và mồ hôi, đi cùng với đó là hối hận.

Hắn thật sự rất yêu thương gia đình của mình, có trách thì trách đã sinh ra tại cổ giới, một thế giới cực kỳ tàn khốc, con người phải ăn lẫn nhau để có sức mạnh, phản bội nhau để đạt được lợi ích lớn nhất.

Dưới bóng một phân thân xuất hiện biến động, một cái bóng màu đen lập tức hoá thành mũi tên lao tới cái bóng của Vương Đại.

Những phân thân của hắn chia thành hai nhóm, một nhóm tấn công phân thân đang bị ràng buộc bởi cái của Vương Đại, một nhóm thì tấn công hắn ta.

Ảnh Thương cổ là cổ trùng nhị chuyển, công dụng khá đơn giản, liên kết tổn thương giữa hai bên, cách sử dụng của Hùng Hắc Bạch đặc biệt thông minh.

Hắn một bên biết cách tận dụng khả năng trói buộc của Ảnh Thương cổ, một bên lại gây ra tổn thương từ hai phía.

Lần này Vương Đại không chết cũng tàn phế.

"Nếu ngươi cản lại hắn ta, vậy thì ta xin cáo lui. Sau này sẽ không nợ ngươi nữa."

Phương Chính cứ vậy âm thầm rơi đi, Vương Đại thấy liền gầm lên một tiếng: "Hôm nay ngươi không chết thì không được đi."

Thủ đoạn của Hùng Hắc Bạch tương đối tàn nhẫn, tại giây phút cuối cùng của Vương Đại, hắn chỉ nhẹ giọng hỏi: "Ngươi có hối hận không?"

"Ta không giống ngươi, tuy rằng ta đã hối hận. Nhưng cũng chỉ là hối hận vì sao ta lại đối tốt với gia đình như vậy, nếu tàn nhẫn hơn nữa, ta liệu có thể sống tốt hơn không? Ta lang bạc kỳ hồ hơn chục năm, tính người đã thấu, lòng ngươi vô tận cũng chiêm ngưỡng được một chút ánh sáng."

Hùng Hắc Bạch thở dài tiếc nuối: "Ngươi có thể hi sinh vì ra đình, điều này dù là một gánh nặng, nhưng nó lại hạnh phút biết bao."

"Hiện tại ta chỉ có bản thân mà thôi."

.....

Hắn ngưởng mặt lên trời, Vương Đại nhẹ nhàng nói ra: "Ta hiểu rồi."

Một bên khác, Phương Nguyên đang chạy trốn trên đường, hắn chưa biết Vương Đại đã chết mà lo lắng chạy đôn chạy tháo.

"Kia là... Phương Chính?"

Phương Chính dạo gần đây rất khác, không tránh khỏi việc Phương Nguyên sẽ chú ý đến. Hắn thậm chí còn nghi ngờ bản thân đã gây ra hiệu ứng cảnh bướm, mới dẫn đến Phương Chính thay đổi.

Nhưng càng suy nghĩ hắn càng cảm thấy kỳ lạ: "Kiếp trước hoàn toàn không có ai là muội muội của Bạch Ngưng Băng, Hùng gia trại cũng chẳng có Thập Tuyệt Thể, trừ phi là bọn hắn giống ta, đều là người xuyên không? Còn Phương Chính là ai đã thay đổi hắn, tên này kiếp trước chèn ép ta không ít, kiếp này nhìn có vẻ thuận mắt một chút."

Phương Nguyên đưa ánh mắt nhìn về phía trước, một thiếu nữ đang sợ hãi ngồi xuống, phía trước là một người phụ nữ, khuôn mặt hung thần áp sát.

"Chết tiệt!"

"Thật không ngờ ta lại chết ở đây! Nếu có cơ hội, ta sẽ cẩn trọng hơn."

Trong thoáng chốc đối phương cảm nhận được cái chết, bỗng một đạo nguyệt nhận mang theo uy lực mạnh mẽ công kích mà đến.

Người nữ nhân đó nghiến răng tránh né, bỏ lỡ thời cơ giết chết học viên vừa rồi.

Không để ả bình tĩnh, liên tiếp mấy gia lão của cả ba sơn trại đồng loạt xuất hiện, tất cả đều có tu vi tam chuyển, trận chiến e rằng sẽ rất kịch tính.

Phương Chính toả ra luồng khí màu xanh, trong ánh mắt phát sáng lam quang, lấy thân phi nhanh về phía trước. Mặc kệ tất cả đang giao chiến kịch liệt.

Hắn hiện tại cũng chẳng quan tâm học viên đó có bị giết hay không, hắn hiện tại chỉ có duy nhất một ý niệm, thu thập lại nanh lợn rừng, tụ họp lại với Thiên Ca.

Đối phương dù sao cũng chỉ mới nhất chuyển, căn bản không đủ sức tự bảo vệ. Nếu hắn chết, Phương Chính hoàn toàn không còn cách thoát thân nữa.

Phương Nguyên đứng một bên ở gốc cây bên cạnh, khẽ nhíu mày nói: "Hắn có thật sự là Phương Chính không? Luồng khí toả ra đó là cái gì? Không chỉ hành vi khác thường, tu vi cũng đã đạt tới nhị chuyển."

"Chuyện kỳ lạ phải nói đến từ lúc thương đội đến, hắn liền giả vờ bị giảm tư chất. Không lâu sau đó lại nghỉ học, âm thầm chèn ép Cổ Phú, lấy tới xá lợi cổ, tu vi thành công tăng tiến vượt bậc."

"Hắn ta cũng không giống kiếp trước, một bộ dạng chèn ép ta đến cực điểm. Ta không biết đây là điểm lợi hay là điểm hại nữa, nếu là phúc thì khó tránh khỏi, còn hoạ thì không thoát ra được."

Phương Nguyên một bộ dạng suy tư, hắn thật sự đã loạn rồi, cũng chỉ là nhất thời, dù sao bố cục của kiếp trước đã khác hoàn toàn cái hắn biết, thậm chí là ma đạo cổ sư tam chuyển cũng xuất hiện luôn.

Phương Chính điên cuồng chạy trong rừng, cây gai cào xước cả áo lẫn da thịt, khiến hắn trở nên vô cùng tơi tả.

Phương Chính bước đến một nơi, hắn thấy Thiên Ca đang thất thần, toàn thân bị lôi điên làm trọng thương, thịt cháy xén trên da mặt, tay lại còn đưa về phía trước, bước đi như kẻ mù, giọng điệu run rẩy: "Tất cả ta làm đều vì đạo, thế giới của ta hoàn toàn không có sức mạnh siêu nhiên, tất cả chỉ có thể thực hiện qua viết, qua thực hiện mà thôi!"

Bên trong sự run rẩy này hắn lại cảm nhận sự điên cuồng đến cực điểm, Phương Chính vô thức trầm giọng hỏi: "Ngươi đã vì đạo, vậy đạo của ngươi là gì?"

Thiên Ca trong điên loạn bước đi, cơ thể dường như sắp sụp đổ, muốn ngã xuống đất, hắn lẩm bẩm: "Tu đạo đến viên mãn."

Phương Chính kịp thời bắt được đối phương, cơ thể tiếp xúc vào nhau làm hắn có chút đau nhức.

"Mười năm trước ngươi từng cõng ta, mười năm hiện tại ta lại cõng ngươi, chúng ta coi như là có duyên đi."

Phương Chính vừa ôm lấy đùi Thiên Ca, vừa ngậm mấy túi nanh, đến nơi kết toán, hắn thẳng thừng nhả xuống.

"Có người sắp chết rồi, còn không mau cứu giúp?"

Bạn đang đọc Cổ giới: Ta chỉ là nhân vật quần chúng. sáng tác bởi vituchithuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vituchithuy
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.