BẢN LĨNH CỦA TIỂU ĐẬU ĐINH
CHƯƠNG 906: BẢN LĨNH CỦA TIỂU ĐẬU ĐINH
Tiểu đậu đinh bước từng bước.
Cậu đi qua một khu vườn nhỏ, đi qua một vỉa hè, và đến đích.
Một quảng trường nhỏ!
Lúc trước cha mẹ đã cậu ấy đến đây, và cậu luôn nhớ về nơi này.
Lúc đầu hè, có người thả diều, vui lắm.
Tại sao lại đến một nơi quen thuộc?
Cậu trốn đi để phiêu lưu, không phải là ngốc sao?.
Cậu không đi đến những nơi xa lạ.
Lý do quan trọng nhất, cậu không dám!
“Quá mệt mỏi!”
Tiểu đậu đinh ngồi xuống ghế đá trong quảng trường, dùng tay nhỏ cởi bỏ mũ vỏ dưa, lau mồ hôi.
Sau khi đi bộ nửa giờ, cơ thể cậu đã tới giới hạn.
Nếu là ngày thường, cậu đã hành động như một đứa trẻ hư và để cha cõng trên lưng.
Cậu lấy ra một cốc nước trong túi nhỏ và uống một phát hết nửa cốc.
Nhìn vào quảng trường, hơi thất vọng.
Vào buổi sáng, dường như không ai thả diều vào thời điểm này.
Cậu định làm gì?
Tiểu đậu đinh nghiêng cái đầu nhỏ của mình và bắt đầu suy nghĩ.
Nói cho cùng, cậu vẫn chưa đến ba tuổi, trí tuệ cao, không có nghĩa là chỉ số IQ và tính cách của cậu ấy có thể trưởng thành như người lớn.
Cậu đã không nghĩ ra. Có những nguy hiểm không biết khi một đứa trẻ nhỏ lang thang bên ngoài.
Không biết một số kẻ xấu khủng khiếp đến mức nào, và càng không rõ rằng có một nghề gọi là buôn người.
Cậu thậm chí còn không để ý rằng có một người phụ nữ ở cách đó không xa, đang nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt.
Nhìn vào chiếc đồng hồ quả táo trên cổ tay nhỏ bé của cậu, vào đôi giày lừa (lv) trên đôi chân nhỏ của cậu, vào chiếc ba lô Gucci nhỏ trên băng ghế đá bên cạnh cậu ...
Đôi mắt của người phụ nữ lấp lánh ánh sáng tham lam.
Tại sao Tiểu đậu đinh lại xa xỉ như vậy?
Tất cả đều do bà ngoại mua cho cậu,
Mộc Thanh Vũ và Tiêu Ngự sẽ không quá nuông chiều với trẻ con.
Thế hệ lớn tuổi đối xử với thế hệ thứ ba bằng trái tim và lá phổi, từng người một không thể chờ đợi được để hái những ngôi sao trên bầu trời và sử dụng chúng làm đồ chơi cho những đứa cháu nhỏ của họ.
Nhưng ai có thể ngờ rằng sủng ái trẻ em lại mang đến nguy hiểm cho trẻ em.
“Bạn nhỏ”
Một giọng nói vang lên bên tai Tiểu đậu đinh,
"Người lớn nhà cậu đâu?"
“Ừm?”
Tiểu đậu đinh định thần lại và nhìn người phụ nữ trước mặt.
Lớn tuổi hơn mẹ cậu, xấu hơn mẹ cậu, lùn hơn mẹ cậu.
Cậu nên gọi là dì hay bà?
Tiểu đậu đinh bối rối.
Đứa trẻ này sao có thể xinh đẹp như vậy ...
Mã Ngọc Diễm sững sờ khi nhìn thấy đứa trẻ quay đầu lại.
Rõ ràng là hai ba tuổi, nhưng lại phấn điêu trác ngọc.
Cô ta không thể phân biệt được là trai hay gái.
Điều đáng ngạc nhiên nhất là đôi mắt của cậu đen và sáng, đen nhánh, quá sạch.
Thiên thần nhỏ?
Cho đến khi, cô ta giật mình vì bị giọng nói dịu dàng và ngọt ngào đánh thức.
"Chào bà!"
Tiểu đậu đinh hét lên với một nụ cười.
Mã Ngọc Diễm: ???
Cậu đang gọi ai là bà?
Tôi mới 30 tuổi, sao lại là bà?
Mã Ngọc Diễm có dã tâm giết người.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt ngây thơ của đứa trẻ trước mặt, cơn tức giận biến mất ngay lập tức.
Quên đi, những lời trẻ con!
"Cậu bé thật đáng yêu."
Mã Ngọc Diễm nở một nụ cười trên mặt,
"Cậu nên được gọi là chị gái."
Tiểu đậu đinh:…
Cậu sững sờ nhìn người bà trước mặt.
Cậu nghĩ về một câu thành ngữ mà mẹ đã dạy cậu: Vô liêm sỉ?
Có chuyện gì với người bà này, bà ta rõ ràng là lớn hơn mẹ cậu rất nhiều.
Câu nói thường ngày của cha: Ai đã cho bạn can đảm?
Tuy nhiên, lúc này Tiểu đậu đinh cũng phát hiện ra rằng người bà trước mặt có vẻ không ổn lắm.
Đôi mắt của người kia đang nhìn vào đồng hồ, đôi giày và chiếc cặp nhỏ của cậu.
Tại sao?
Cậu nghiêng đầu và nghĩ về nó.
Đột nhiên, đôi mắt của Tiểu đậu đinh đột nhiên mở to, thật to và thật to.
Không, người bà này có phải là những kẻ buôn người mà cha cậu nói rằng họ sẽ bắt trẻ con không?
Bà ta định đưa cậu đi?
Tiểu đậu đinh sợ hãi nhưng trên mặt không có biểu hiện gì, cậu nhìn thẳng vào bà ta
“Mà này, cậu bé vẫn chưa gọi chị gái đâu”
Mã Ngọc Diễm nhìn Tiểu đậu đinh với một nụ cười,
"Còn người lớn nhà cậu đâu?”
Tiểu đậu đinh suy nghĩ một chút, “Lát nữa sẽ có người đến đón con"
“Gì?”
Mã Ngọc Diễm trợn tròn mắt, "Thật là, ta là bạn tốt của mẹ cậu, chị dẫn cậu bé đi chơi trước nhé? ”
"Bạn thân của mẹ?"
Tiểu đậu đinh khịt mũi,
“Con không có mẹ!”
Mã Ngọc Diễm: Tình hình là sao, có gì không đúng lắm?
"Còn gì nữa không?"
Tiểu đậu đinh chớp mắt nhìn bà nội trước mặt.
“Haha, chị đã nhầm.”
Mã Ngọc Diễm lúng túng cười,
"Thật ra, chị là bạn của cha cậu, anh ấy đã nhờ chị đến đón cậu.."
Một biểu hiện kỳ lạ trên khuôn mặt non nớt của Tiểu đậu đinh, cậu nói hai từ, "Mồ côi!"
Mã Ngọc Diễm: ???
Thằng nhóc này bị sao vậy?
Nhỏ như vậy liền biết nói dối?
Tại sao cô cảm thấy như chỉ số thông minh của mình đang bị nghiền nát?
“Cậu bé thật biết nói đùa”
Mã Ngọc Diễm cười không nổi, lạnh lùng nhìn Tiểu đậu đinh,
"Nói cho chị biết, em muốn thế nào mới đi cùng chị."
"Bà là buôn người sao?"
Tiểu đậu đinh chớp chớp mắt.
Cmn đúng là một tên buôn người, đừng nói nhảm ...
Mã Ngọc Diễm giật mình, sắc mặt có chút tái nhợt.
Tại sao phải sợ?
Trong xã hội ngày nay, người già ngã có lẽ không ai dám giúp đỡ.
Nhưng nếu ai đó hét lên một kẻ buôn người, thì những người xung quanh sẽ nghe thấy, và không quan tâm về việc kẻ buôn người này có thật hay không, rất có thể kẻ này sẽ bị đánh chết.
Không tin?
Đó là những gì tin tức đã nói vài ngày trước, rất thực tế!
"Thằng nhãi ranh!"
Mã Ngọc Diễm nghiến răng nắm chặt vai nhỏ của Tiểu đậu đinh,
"Không cho tao mặt mũi đúng không, nhanh đi theo tao."
"Bà ơi"
Tiểu đậu đinh không sợ hãi, nhìn chằm chằm vào cô ta với đôi mắt to vô tội,
"Quảng trường có camera giám sát!"
Mã Ngọc Diễm: …
Giật mình trong lòng, làm sao cô có thể quên được điều này.
Dùng sức phân tích: xong, muốn lạnh!
……….
Tiêu Ngự lạnh lùng nhìn người phụ nữ đó.
Nếu không phải Bạch Đình và những người khác xung quanh can ngăn.
Người phụ nữ đó có khả năng đã chết!
Tại sao không cứu con trai?
Không phải anh không cứu mà là anh nhìn thấy một người quen đang chạy về phía con trai mình.
Đó là một cô bé, một vẻ đẹp nghẹt thở như một thiên sứ nhỏ.
Mặc dù nhìn vẻ bề ngoài chỉ bảy tám tuổi.
Ngay từ khi xuất hiện, cô bé đã như một thiên sứ mặc váy nhỏ trong truyện cổ tích bước xuống thế giới.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô gái nhỏ, Tiêu Ngự đã sốc.
Lần trước khi anh nhìn thấy cô bé, nhưng là ở Ma Đô.
Tại sao cô bé ở Tân Thành? cô bé là ai?
Một người đã từng móc tay giao kèo với Tiêu Ngự.
Cô gái nhỏ từng hứa sẽ là con dâu tương lai của anh!
Đăng bởi | xemayoi2872 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 12 |