ĐÓ LÀ CUỘC ĐỜI CỦA CHÚNG
CHƯƠNG 909: ĐÓ LÀ CUỘC ĐỜI CỦA CHÚNG
Một lớn và một nhỏ.
Hai cô gái xinh đẹp. Ngồi trên sô pha cười nói liên tục.
Như miêu tả một bức tranh cuốn hài hòa và đẹp mắt.
Có một câu nói trong Hồng Lâu Mộng: Đất thiêng sinh hiền tài.
Mô tả sự cô đọng linh lực giữa trời và đất, nuôi dưỡng tạo thành.
Lúc trước, Mộc Thanh Vũ cảm thấy câu này là nói về phong cảnh, không phải người. Bây giờ, cô cảm thấy mình đã sai.
Bởi vì sự linh động của Hoa Lục Lạc làm cho cô cảm giác như linh khí trong trời đất linh tụ lại mới có thể dưỡng thành nên cô bé thông minh như vậy.
Tương tự, Mộc Thanh Vũ cũng nghĩ rằng con trai mình rất thông minh.
Đây không phải là cô là mẹ cậu nên nói vậy.
Mộc Mộc quả thực rất thông minh, vượt xa các bạn cùng lứa tuổi, cao hơn cả trí thông minh của người lớn.
Điều này không có gì đáng ngạc nhiên, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng.
Nếu con của cặp vợ chồng có chỉ số IQ cao là những đứa trẻ khờ khạo, bị chậm phát triển trí tuệ, hoặc là một đứa trẻ bình thường mới là kỳ lạ.
Nhưng bây giờ Mộc Thanh Vũ có một chút lo lắng.
Lo lắng về điều gì?
Cô lo lắng khi con mình lớn lên, muốn ở bên cô bé trước mặt này.
Có thể ... sẽ bị chèn ép suốt đời, hoặc cũng có thể là không hạnh phúc!
Tại sao?
Bởi vì trực giác của người phụ nữ đã mách bảo Mộc Thanh Vũ .
Cô bé trước mặt chưa đầy bảy tuổi, có vẻ ngoan ngoãn, dễ thương, lanh lợi như một cô tiên nhỏ.
Nhưng đây là những gì cô bé thể hiện ra ngoài.
Còn nội tâm của cô bé, đặc biệt là chỉ số IQ ... cao một cách đáng sợ!
Loại IQ kinh khủng này, thậm chí có thể đã đạt tới trình độ của cô và Tiêu Ngự.
Tại sao lại lo lắng rằng con cô sẽ không hạnh phúc?
Mộc Thanh Vũ không phải vẫn luôn chèn ép em trai cô sao?
Không phải nói như vậy.
Cũng giống như chính cô.
Nếu là một người đàn ông bình thường, cho dù anh ta có đẹp trai đến đâu, là một ngôi sao lớn thì sao chứ?
Khi đến đẳng cấp của cô, sẽ để ý tới họ ?
Tiêu Ngự thực sự khi đó không có gì cả, đến cảnh sát cũng chưa vào chính thức.
Nhưng chỉ số IQ của Tiêu Ngự không kém hơn Mộc Thanh Vũ, xứng đôi vừa lứa.
Lấy một phép loại suy đơn giản nhất.
Dân đen và Vua có thể được xếp chung với nhau không?
Ngay cả khi có thể liệu có thể ở bên nhau và chơi với nhau cả đời không?.
Bạn có nghĩ rằng một vị vua sẽ chơi với dân đen suốt đời?
Đây không phải là Mộc Thanh Vũ đã nghĩ quá nhiều.
Sự thật là vậy, và các bậc cha mẹ lo lắng cho con cái.
Con của cô và Tiêu Ngự lại không xứng với người ta?
Thật buồn cười phải không?
Hai người đều là vua ở trong các lĩnh vực của họ.
Con của hai người lại có lúc không xứng với người khác sao?
Nhưng sự thật là sự thật!
Tầng hai.
Có hai người đang lén lút, một lớn và một nhỏ nhân vật.
Đang bí mật theo dõi Mộc Thanh Vũ và Hoa Lục Lạc nói chuyện trong phòng khách.
“Cha, cha phải giúp con khi mẹ đánh con.”
Mộc Mộc đáng thương nói nhỏ với Tiêu Ngự
“Nếu cha giúp con, con sẽ không nói cho mẹ biết cha đã bí mật để quỹ đen dưới giường của con.”
Tiêu Ngự : Hít vào thở ra.
Hít vào một lần nữa, thở ra một lần nữa.
Anh đang kìm nén ý muốn đánh đập đứa con này.
Tại sao giọng điệu phóng đại và thân mật này lại có cảm giác đe dọa vậy?
Hình như hồi đó anh cũng dọa cha mình như vậy thì phải?
Quả báo đến nhanh quá!
Tiêu Ngự: (乛 _ 乛)
Mộc Mộc : (“ ω “)
“Nghĩ kỹ lại nói”
Tiêu Ngự liếc mắt nhìn con trai.
Mộc Mộc suy nghĩ một chút, "Nếu lần này cha giúp con, lần sau khi chị gái cha đánh cha, con sẽ mật báo cho bà ngoại sớm nhất."
“A …”
Tiêu Ngự sờ sờ cằm.
Anh nghĩ rằng đề xuất của con trai có chút hấp dẫn.
"Thỏa thuận xong!"
Kẻ lớn và kẻ nhỏ đan tay vào nhau và cùng nhau thống nhất.
Tiêu Ngự tò mò hỏi Mộc Mộc,
"Con trai, tại sao con lại đưa cô ấy về nhà?"
"Vợ của con." Mộc Mộc tự tin hỏi
"Sao lại không mang về được?"
Tmd, thật không biết xấu hổ ... Tiêu Ngự sốc.
Ở tuổi của cậu, cậu biết ý nghĩa của từ vợ là như thế nào sao?
Sau khi xác nhận bằng ánh mắt, đây chính là con trai của mình ...
Tiêu Ngự sắc mặt đỏ bừng,
"Hai người hôm nay gặp mặt, liền biết nàng sau này sẽ là vợ của con?"
"Nghe bà nội..."
Mộc Mộc nhìn chằm chằm Tiêu Ngự với cái đầu nhỏ,
"Cha và chị gái của cha đã đăng ký kết hôn chỉ trong vòng ba ngày kể từ khi quen biết nhau?"
Tiêu Ngự: Không, thằng nhóc này quá càn rỡ.
Đã đến lúc phải thể hiện phong cách đánh đấm trường mẫu giáo Bắc Hải như một người cha già rồi.
"Có muốn bị đánh không?"
Tiêu Ngự giơ nắm đấm lên để đe dọa con trai mình.
"Cha, con khuyên cha đừng nóng .vội"
Mộc Mộc bĩu môi, “Hãy nghĩ về bà ngoại và bà nội của con”
Tiêu Ngự: Nó vẫn còn là một đứa trẻ, hãy tha cho nó!
"Con trai." Tiêu Ngự lén lút nhìn hai mỹ nhân lớn nhỏ dưới lầu 'nói chuyện vui vẻ', trong mắt hiện lên một tia kỳ quái,
"Vợ tương lai của con xem ra thông minh hơn con, e rằng con không quản được "
“Con mới hai tuổi rưỡi”
Mộc Mộc không phục,
"Sau này con không chỉ phát triển thân thể, mà còn trở nên thông minh hơn."
Tiêu Ngự nghĩ nghĩ, dường như là sự thật.
Nghĩ lại kiếp trước.
Chính anh khi ở độ tuổi của con trai anh, IQ cũng không khác mấy.
Nhưng sau đó ... anh đã biến thành một con quái vật!
“Định mệnh?”
Vẻ mặt của Tiêu Ngự rất phức tạp và anh thì thầm, “Có lẽ vậy!”
Trong phòng khách.
"Dì ơi, con phải về nhà rồi."
Hoa Lục Lạc đứng dậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nở một nụ cười ngọt ngào và ngoan ngoãn,
"Nếu không, cha mẹ sẽ lo lắng."
"Ừm, sau này thường đến nhà dì chơi nhé"
Mộc Thanh Vũ duyên dáng đứng dậy, càng nhìn cô bé trước mặt, cô càng thích.
Đột ngột.
Mộc Mộc vội vàng từ trên lầu đi xuống, ôm lấy Hoa Lục Lạc.
"Mộc Mộc, chị về đây."
Hoa Lục Lạc nhìn đứa trẻ trong tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, sự nhanh nhẹn trong mắt biến thành ôn nhu.
Sự đổi ánh mắt này khiến Mộc Thanh Vũ ở bên cạnh cũng sửng sốt.
Ảo giác?
Tại sao một đứa trẻ bảy tuổi lại có nhãn thần như vậy?
“Chị Hoa Lục Lạc, chị sẽ đến chơi với em vào ngày mai chứ ?”
Mộc Mộc, người cao chưa đến một mét, nâng đầu nhỏ lên và nhìn vào Hoa Lục Lạc.
“….”
Hoa Lục Lạc suy nghĩ một chút rồi gật đầu,
"Ừm, ngày mai chị sẽ đến chơi với em."
"Wow, chị gái của em thật là tốt"
Mộc Mộc hoan hô, nhưng từ đầu đến cuối cậu bé vẫn ôm Hoa Lục Lạc không buông ra. Mộc Thanh Vũ lặng lẽ rời đi, đi lên tầng hai, đứng bên cạnh Tiêu Ngự.
Hai vợ chồng cùng nhau nhìn xuống, nơi hai đứa trẻ đang cười nói.
“Em không lo lắng sao?”
Mộc Thanh Vũ hỏi.
"lo lắng về cái gì?"
Tiêu Ngự cười tủm tỉm,
"Chúng ta đã phá hủy số mệnh do ông trời sắp đặt rồi sao?"
"Nhưng ..."
Mộc Thanh Vũ muốn nói gì đó.
“Đừng xen vào, đừng tham gia”
Tiêu Ngự ôm Mộc Thanh Vũ vào trong vòng tay của mình,
"Đó là cuộc đời của chúng!"
Mộc Thanh Vũ nghĩ nghĩ về điều đó và mỉm cười.
Phải, giống như cô và em trai cô.
Đôi uyên ương dịu dàng nhìn cặp đôi đáng yêu
Con trai.
Cố lên, tìm một người thuộc về bạn !.
Đăng bởi | xemayoi2872 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 15 |