Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vườn trường tươi mát [Công chúa PK cô bé lọ lem] (4)

Phiên bản Dịch · 1468 chữ

[Người chơi nhân loại ngu ngốc, ngươi hỏi ta vấn đề này thì ta đi hỏi ai đây?]

“Tâm Nhi, sao ngươi lại nhìn ta như vậy?”

“Không, chỉ đột nhiên nhìn ngươi cảm thấy cũng rất đẹp trai. Triết ca, làm bạn trai của ta đi!”

“Phụt…” Lăng Ngạo vừa uống một ngụm nước đã trực tiếp phun ra. Không biết vì sao trong lòng cảm giác chua xót. Cô gái này từ nhỏ đến lớn luôn đi theo sau hắn còn nói lớn lên muốn gả cho hắn. Đột nhiên cô ấy nói không làm phiền hắn, hơn nữa không thích hắn nữa, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy thất vọng.

[Đinh đong, nam chính Trần Triết độ thiện cảm +10 [Độ thiện cảm 90].]

“Đừng nói giỡn.” Trần Triết cầm điện thoại lên liên tục gõ bàn phím, không biết đang gõ cái gì.

Nếu không phải hệ thống báo độ thiện cảm của hắn tăng lên, cô còn tưởng rằng Trần Triết không thích cô. Không đúng, giống như hắn đang ngại ngùng. Trần Tâm liếc nhìn tai của Trần Triết đột nhiên đỏ lên.

“Ta không nói giỡn đâu. Triết ca, đột nhiên ta cảm thấy ngươi cũng không tồi, hay ta làm bạn gái của ngươi nhé. Được không!”

“Tiểu công chúa, sao ngươi có thể làm như vậy được? Ngươi đã từ bỏ Ngạo ca của ngươi vì sao lại tìm tên mặt liệt này, muốn tìm người khác cũng phải là ta chứ.”

“Ai lại đi tìm một tay chơi như ngươi, ai mà chẳng biết vương tử nho nhã Cung Vũ còn có một biệt danh khác, gọi là playboy.”

“Tiểu công chúa, từ khi nào mồm miệng của ngươi sắc bén như vậy.”

“Hừ, đây mới thật sự là ta, ta đường đường là tiểu công chúa của Trần gia sao phải hạ mình vì một người đàn ông mà từ bỏ kiêu ngạo của mình, làm ta gần như không còn nhận ra mình nữa.”

[Đinh đong, ngược nam chính Lăng Ngạo +5 [Ngược 20].]

[Người chơi Trần Tâm thân ái, (⊙o⊙) ngươi có chắc mình là người mới không? Ngươi có chắc mình đã lâu không tiếp xúc với mọi người trong xã hội hiện thực sao?]

“Ngươi nghĩ thế nào? Hệ thống.”

[Đinh đong, xin đừng nghi ngờ kiến thức của hệ thống, cảm ơn đã hợp tác.]

“Triết ca, ngươi rốt cuộc có gì muốn nói không, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn ta phát gục ngươi xong nói với bác gái rằng ta coi trọng con trai của bác sao? Có điều ta nghĩ bác gái nhất định sẽ rất hoan nghênh ta đó.”

“Ngươi không cần đi.” Trần Triết không biết từ lúc nào đã đặt điện thoại xuống, cất vào ngăn kéo, sau đó nắm lấy tay Trần Tâm.

“Mọi người nói chuyện đi, ta ra ngoài hít thở không khí trong lành.” Thượng Quan Lãnh trực tiếp đứng dậy, nhìn thoáng qua Trần Triết rồi đứng dậy ra ngoài.

[Đinh đong, ngược nam chính Thượng Quan Lãnh +5 [Ngược 10], độ thiện cảm +10 [Độ thiện cảm 65].]

Trần Tâm ngượng ngùng cúi đầu, khóe mắt đánh giá bóng lưng Thượng Quan Lãnh rời đi, tự nhủ: ‘Hắn có bao nhiêu thiếu thốn tình cảm, chỉ như vậy đã chịu không nổi rồi, nhưng như vậy cũng dễ làm.’

[Nhân loại ngu ngốc, đừng cho rằng nhiệm vụ rất đơn giản. Đây chẳng qua chỉ là một thế giới cấp thấp, hơn nữa vẫn là kỳ nhiệm vụ cho người mới. Ngươi làm sao biết biện pháp lợi dụng Trần Triết khiến ba người còn lại bị ngược và tăng độ thiện cảm vậy.]

“Hừ, xem ký ức quá khứ của ‘Trần Tâm’, cốt truyện của tiểu thuyết còn có độ thiện cảm của Trần Triết. Lăng Ngạo tính cách bá đạo, Trần Tâm từ nhỏ đến lớn đều thích đi theo Lăng Ngạo, mặc dù ngoài miệng Lăng Ngạo nói phiền chán nhưng đã sớm tạo thành thói quen ngước mắt sẽ thấy ta. Nhưng hiện tại Lăng Ngạo nhìn lại không thấy ta nữa, trong lòng hắn chắc chắn sẽ không thoải mái. Còn Cung Vũ mỗi lần chia tay đều sẽ nhờ ta giả làm bạn gái của hắn, có thể sẽ có một ít tình cảm. Thượng Quan Lãnh là kiểu người thiếu thốn tình yêu thương điển hình, nữ chính lợi dụng điều này nên đối với Thượng Quan Lãnh như có như không, hơn nữa Thượng Quan Lãnh mắc chứng trầm cảm, mà khi bị trầm cảm Trần Tâm vẫn luôn ở bên cạnh làm bạn với hắn, đối với Trần Tâm có một mức độ phụ thuộc nhất định. Tính cách Trần Triết đơn thuần, hơn nữa hay thẹn thùng.

Ta chỉ không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến bọn họ trở nên độc ác với Trần Tâm như vậy, mặc dù trên thương trường sẽ không có kẻ thù hay bạn bè vĩnh viễn nhưng không đến mức phải như vậy, chẳng lẽ đây do hào quang mạnh mẽ của nữ chính sao?”

[O(∩_∩)O~ Chúc mừng ngươi đã đoán đúng nhưng không có phần thưởng. Có một số người sinh ra đã là con cưng của trời, tất nhiên mọi chuyện đều suôn sẻ.]

“Tâm Nhi, ngươi đang nghĩ gì vậy?”

“Không, ta chỉ hơi buồn ngủ, muốn ngủ thôi.”

“Vậy ngươi ngủ đi.”

“Vâng.” Trần Tâm nằm xuống nhắm mắt lại, không ngừng suy nghĩ làm sao để hoàn thành mấy cái nhiệm vụ này.

[Người chơi nhân loại Trần Tâm ngu ngốc, ngươi hiện tại không lo lắng Thượng Quan Lãnh ra ngoài sẽ gặp được nữ chính sao?]

“Không sao cả, dù có ra ngoài cũng chỉ tăng thêm độ thiện cảm. Hiện tại Thượng Quan Lãnh đang suy nghĩ về thái độ của ta vì sao lại ghét hắn, hơn nữa chỉ có sắc mặt tốt với Trần Triết.”

[Vì sao lại nói vậy?]

“Tâm tư của hắn thâm trầm, một người mắc bệnh trầm cảm đối mặt với người con gái như ánh sáng của đời mình mà không nắm chặt, thay vào đó lại nhìn Lăng Ngạo vẫn luôn đùa giỡn Trần Tâm, ngươi không cảm thấy tâm tư của hắn rất nhiều sao?”

[O(∩_∩)O~ Phải không? Có phải ngươi xem quá nhiều tiểu thuyết trạch đấu hay không?]

“Có lẽ thế, nhưng ngươi có thể đảm bảo rằng những gì ta nói là sai sao?”

[...Không thể.]

…..

“Ta, Ngải Tiểu Nhạc, sẽ không bao giờ khuất phục trước đám rác rưởi của xã hội này, ta phải trở thành Mộ Tư thứ hai rời đi học viện quý tộc Phong Vân một cách hoa lệ, để đám rác rưởi trong xã hội này nhìn thấy rằng chúng ta, những kẻ hạ tiện cũng có được vinh quang riêng thuộc về chính chúng ta.”

“Ha ha, ngươi có tham vọng lớn như vậy thì tốt, nhưng ngươi vẫn luôn miệng nói chúng ta là rác rưởi của xã hội, ngươi có bao giờ nghĩ tới cảm giác của người khác khi nghe thấy những lời nói này không. Hơn nữa, ta không cần biết làm sao ngươi tìm ra nơi này, lập tức cút ra khỏi đây.”

Ngải Tiểu Nhạc nghe thấy âm thanh phía sau truyền đến, quay đầu nhìn lại, kinh ngạc một chút nói: “Thượng Quan Lãnh, không phải ngươi ở trong phòng học à? Sao ngươi cũng ra ngoài vậy?”

“Việc ta đi ra ngoài không liên quan gì tới ngươi, ngươi còn chưa nói cho ta biết, sao ngươi lại tìm được nơi này.”

“Khi ta ra khỏi phòng học, đi bộ một lát đã bị lạc đường, không ngờ phía dưới lại có nhiều hoa oải hương và cây cỏ như vậy, ngẩng đầu nhìn thấy phía trên có ban công cho nên cứ thế đi lên. Tâm trạng của ngươi không tốt à? Để ta nói cho ngươi biết, ta có cách giúp tâm trạng của ngươi cảm thấy dễ chịu hơn, đó chính là…”

“Chính là giống như ngươi vừa rồi la hét lớn như vậy sao? Hay là ở chỗ này oán trách người khác?”

“Đương nhiên không phải! Sao ngươi có thể nghĩ ta như vậy chứ?” Ngải Tiểu Nhạc kích động đứng lên, hai tay chống eo nói: “Biện pháp của ta là hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, sau đó nói thẳng ra tâm trạng của ngươi thì sẽ cảm thấy tốt hơn.”

“Thật sao? Nhưng hiện tại ta không muốn nghe, ngươi cút nhanh đi, rời khỏi nơi này, nơi này không chào đón ngươi, còn nữa sau này ngươi đừng tới nơi này nữa.”

Bạn đang đọc CUỘC PHẢN CÔNG CỦA NỮ PHỤ SỐ 2 của Nam Qua Bất Tại Ưu Thương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieubienthai
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.