Thảo Nguyên
Chương 13: Thảo Nguyên
Thiên Phúc cùng Bạch Hồ lại phải tiếp tục hành trình băng qua thảo nguyên.
Đây là một vùng Thảo Nguyên với vô số loài khác nhau hoạt động có chút phức tạp. Nữa tháng nay hắn chỉ đi được trăm dặm, hắn dành đa số thời gian để thích ứng và quan sát những tập tính của các loài Dã thú này.
Hôm nay hắn cùng tiểu Hồ ly đang nấp trong một bụi cỏ còn cao hơn cả hắn. Phía trước là một con lợn rừng, đây là mục tiêu lớn nhất cũng là khó giải quyết nhất mà mấy ngày nay hắn đánh chủ ý đến.
Lợn rừng tốc độ nhanh, da dày, có sức mạnh, răng nanh của nó cũng là một thứ rất nguy hiểm. Nhưng mỗi thứ đều ở mức khá không quá đặc biệt, những con mồi này thích hợp với hắn.
Hắn nằm bất động, không dám thở mạnh trong bụi cỏ. Như một con báo thật thụ đang đợi con mồi tiến vào phạm vi công kích. Nơi hắn đang nằm chính là trong một khu thức ăn ưa thích của đàn lợn rừng.
“phụt, éc éc éc”. Thiên Phúc phóng tới, tay phải hắn cầm một thanh gỗ thẳng, trên đầu thanh gỗ có buộc chặt một con dao găm sắt bén. Hắn nhắm thật kỹ, thật nhanh đâm lủng vào cái cổ của con Lợn rừng. Nhưng sức sống của con Lợn rừng vô cùng mạnh. Cơn đau khiến nó chạy như điên, cố gắng để đánh văng Thiên Phúc trên lưng nó ra. Thiên Phúc chật vật vô cùng, hai tay cố giữ chặt con dao, cả người gần như bay trên không. Nhiều lần xém chút đã bị hất văng ra.
Lợn rừng càng giãy dụa mạnh, con dao càng ngày càng cắt ra vết thương lớn hơn. Sau thời gian vài nhịp thở, nó hết sức gục xuống. Nhưng cử động trước khi chết của nó đã kinh động đến nhiều loài ăn thịt xung quanh.
“Mau mau kéo nó đi, ở đây chút nữa ta và ngươi không còn xương cho chúng nó ăn”. Thiên Phúc thúc giục Bạch Hồ kéo phụ mình. May mắn hắn từ nhỏ đã chăm chỉ rèn luyện thể chất, nếu không quả thật khó mà đem con lợn to đến bảy thước này mang về được.
Đến nơi an toàn. Thiên Phúc tiếp tục công việc thường ngày, hắn đốt đống lửa to, đem con lợn rừng làm sạch, chia ra từng phần. Một hắn hắn đem nướng làm bữa ăn hôm nay, các phần còn lại hắn làm thành thịt hun khói để cất trữ.
“Lần này không sợ đói nữa rồi, ngươi thấy ta lợi hại không”. Hắn lại tiếp tục hỏi tiểu Hồ ly.
Tiểu Hồ ly phi thường phối hợp, gật đầu thật mạnh rồi chỉ nhìn chăm chằm vào con lợn đang nướng kia.
“Đồ tham ăn. Mà ngươi có phải Hồ ly không đó, thứ gì ngươi cũng ăn được thế”. Hắn dùng ánh mắt tò mò hỏi nó.
“uy uy, ngươi sao lại dùng ánh mắt đó nhìn ta. Ta nói sai sao”. Hắn thấy nó dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình liền đưa tay lên muốn cốc đầu nó. Nhưng hắn sao có thể chạm được nó.
“Ngươi một con tiểu Hồ ly nhỏ mà đã học thói xấu. Không được khinh thường người khác, đặc biệt là ta. Như vậy là không tốt”. Hắn lại tuôn ra một tràng đạo lý khiến tiểu Hồ ly đau đầu không thôi. Nó không thèm quan tâm tới hắn nữa. Nó cắm đầu ăn thịt, ăn đến no xong lăn ra ngủ.
“Đồ không có lương tâm”. Hắn dùng sức lay tiểu Hồ ly nhưng nó giống như chết, mặc kệ sự đời.
Hôm sau, Thiên Phúc dẫn theo tiểu Hồ ly lại tiến hành săn thú. Cứ như vậy nữa tháng trôi qua. Không gian bên trong gùi của hắn đã đầy.
“Đã đầy đủ hành trang, chúng ta cũng nên tiến lên rồi”.
Hắn cùng Bạch Hồ ẩn núp mà dần dần tiến lên phía trước. Bỏ qua vô số dã thú sau lưng, cả hai đi thêm ba tháng nhưng lại vẫn chưa ra khỏi Thảo Nguyên.
Lần này hắn cùng Bạch Hồ đi săn một con Trâu rừng con. Vẫn là chiến thuật cũ, hắn nấp trong bụi đợi con mồi. Nó vừa vào tầm ngắn, hắn liền quăng dây bắt lấy, ý đồ muốn kéo lại gần để đâm một nhát chí tử.
Không ngờ con Trâu rừng con này sức lực vượt quá hắn dự tính. Không bắt được nó mà còn để nó kéo theo chạy vòng vòng. Bất cẩn dẫn đến một đoàn Trâu điên cuồng truy đuổi bọn hắn.
Cũng may hắn chạy nhanh, trèo lên một cái cây cao gần đó. Đàn Trâu đứng dưới kêu loạn cả ngày, dùng sức hút vào thân cây, ý dồ hút ngã cây nhưng không thể sau đó liền bỏ đi. Nhưng hắn bị vô số Dã thú phát hiện.
Rất nhiều con đang đứng xa xa quan sát hắn. Dường như muốn đợi hắn leo xuống liền lao vào ăn hắn.
“Bọn Dã thú này hình như có thù với nhân loại thì phải. Tại sao chúng không tấn công nhau mà cứ mãi nhìn ta chằm chằm thế.
Xem ra đêm nay ta phải ở lại đây một đêm rồi”.
Trời còn chưa tối, trên đầu hắn, đàn chim càng ngày tụ tập càng nhiều, nhiều đến mấy trăm con. Đàn chim từ trên cao xà xuống tấn công hắn, ban đầu một con, hai con, rồi liên tục liên tục mãi không dứt.
Hắn huy ngọn giáo gỗ trong tay liên hồi, mũi giáo bằng dao găm sắt bén chém vào đám quái điểu, giáo đi đến đâu máu rơi đến đó. Bên cạnh là Tiểu Hồ thoát ẩn thoát hiện, móng vuốt của nó còn sắt bén hơn cả thương của Thiên Phúc.
Cuộc chiến diễn ra nữa canh giờ, đám quái điêu tổn thương thảm trọng liền sợ hãi bỏ đi. Nhưng mùi máu tanh lan tràn khắp nơi càng thêm hấp dẫn các loại ăn thịt khác ùn ùn kéo đến.
Xung quanh đều là dã thú đang chực chờ hắn sơ hở để tấn công. Hắn đành phải cố gắng nghỉ ngơi dưỡng sức trên cây cao.
Đêm vừa mới tiến đến, đám sư tử, hổ,… đã dần dần nghỉ ngơi, nhưng chúng không đi quá xa. Thiên Phúc vừa nghỉ ngơi được một lúc, tiếng Sói tru làm hắn thức tỉnh. Hắn đứng dậy cầm giáo, quan sát xung quanh bên dưới. hắn phát hiện vô số cặp mắt đỏ chói đang tiến lại gần hắn. Phải hơn ngàn con.
Chúng lao nhanh đến, từng con từng con phóng lên, dùng móng vuốt sắc bén trèo lên cây. Thiên Phúc phía trên vung giáo trong tay, từng đường giáo đi qua là từng con Sói bị rớt xuống. Cuộc chiến đến nhanh mà đi cũng nhanh, hai khắc qua đi, đàn Sói bị thương tổn hơn phân nữa. Chúng đành phải rút lui.
“Cũng may chúng không phải Hung thú”. Thiên Phúc nhầm nhủ may mắn.
Chưa nói dứt câu, hắn lại gặp vô số đóm nhỏ tụ tập như một mảng mây mù giữa trời đêm.
“Không tốt, là Dơi quỷ hút máu, mau chạy”.
Thiên Phúc phi thân xuống cây, trên cây hắn quá bị động, khó mà né tránh đàn Dơi tấn công. Lúc này hắn cũng mặc kệ đám dã thú đang lam le xung quanh.
Thiên Phúc cùng Tiểu Hồ lao xuống cây, đâm đầu lao thắng về phía trước.
Vừa chạy vừa vung giáo đánh đuổi đàn Dơi. Thương đi đến đâu thi thể Dơi rơi rụng đến đó. Mỗi thương hắn vung lên, theo đó là hàng chục thi thể Dơi rơi xuống. Máu Dơi như mưa trút xuống khắp nơi.
Mới trải qua nữa canh giờ, trên người hắn chi chít vết cào. Y phục hắn rách nát, không còn mấy chỗ hoàn hảo. Người hắn khắp nơi đều là máu, không thể phân biệt đâu mà mà hắn đầu là máu của đàn Dơi.
Mùi máu nồng nặc trong không khí, kéo theo đó là cơn thức giấc của vô số Dã thú đang nghỉ ngơi. Bình thường chúng không hoạt động ban đêm nhưng đêm nay bởi vì Thiên Phúc mà ngoại lệ.
Từng đàn từng đàn dã thú nối đuôi nhau mà tới, chúng như dòng lũ, nơi chúng đi qua, bụi giăng mù mịt. Thiên Phúc nhìn mà nhớ lại cảnh thú triều ở Vọng Lâm.
Nhưng chúng vừa tiến đến, cũng lọt vào công kích của đàn Dơi khiến chúng không thể không quay đầu chạy trốn.
Tiểu Hồ thoát ẩn thoát hiện, giúp Thiên Phúc giải trừ rất nhiều nguy hiểm tiếp cận hắn. Nhờ đó hắn có thể chạy xa. Hắn cứ băng băng chạy thẳng, đêm tối khiến hắn không thể xác định mọi thứ xung quanh.
Hắn chạy đến một nơi có rất nhiều xương cốt động vật. Nơi đây cây cối hầu như đã chết khô. Hắn liền nhanh tay chặt những cây khô xung quanh, tạo thành một bức tường lửa bảo vệ mình bên trong.
Dơi quỷ cực kỳ sợ lửa, nó nhất thời không dám công kích. Thiên Phúc cùng Tiểu Hồ cũng có thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức.
Tường lửa nhanh chóng nhỏ lại, đàn Dơi quỷ cũng bắt đầu công kích. Thiên Phúc cùng Tiểu Hồ lại lao vào khổ chiến.
Cũng may có tường lửa làm thu hẹp phạm vi công kích của đàn Dơi khiến hắn bớt chật vật hơn hẳn.
Khi tường lửa tắt hẳn, Thiên Phúc lại căm đầu bỏ chạy đến nơi khác, sau đó lại làm một cái tường lửa mới.
Cuộc chiến kéo dài đến khi mặt trời ló dạng, đám Dơi quỷ đành phẫn nộ mà quay về hang.
Hắn cũng không dám lơ là cảnh giác. Dựa vào ánh sáng mờ ảo của mặt trời vừa lên, hắn đã tìm được một mỏm đá.
Hắn thu gom hết tất cả xương cốt, cây khô, đất đá… ở gần đó chất xung quanh mỏm đá, tạo thành một bức tường chắn.
Như hắn dự đoán, bầy dã thú sau khi mặt trời lên lại theo mùi máu trong không khí mà bắt đầu kéo đến.
Chúng vừa thấy Thiên Phúc liền điên cuồng tấn công. Thiên Phúc đứng trên mỏm đá, lưng dựa vào mỏm đá mà chống trả quyết liệt.
Tiểu Hồ một bên cũng điên cuồng ám sát bầy thú, làm bầy thú hỗn loạn, làm giảm bước tiến của bầy thú, giảm áp lực cho Thiên Phúc.
Dựa vào núi đá gập ghềnh, đường lên lại nhỏ, chỉ có năm sáu con thú có thể cùng lúc tấn công, chúng lại còn dẫm đạp lên nhau rơi xuống dưới. Áp lực của Thiên Phúc không phải quá lớn.
“Ta không tin dã thú không biết sợ, không sợ chết”. Hắn lúc này cũng đã không còn đường lui, chỉ còn cách nguyên thủy nhất là đánh cho bầy thú phải cảm thấy sợ.
Giờ phút này, hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất là chém giết tất cả con thú lao tới trước mặt hắn.
Không biết bao lâu, xác thú chất đầy khắp nơi trên núi, xác thú cản đường khiến đàn thú tiến lên càng khó khăn. Một vài con thú cũng bắt đầu có ý định thối lui.
Hắn cảm giác rất mệt, nhưng hắn không thể buông bỏ. Hắn tin tưởng chỉ cần hắn không ngã, người thắng cuối cùng sẽ là hắn. Hắn đã cảm nhận được nỗi sợ của bầy thú.
Tiểu Hồ ám sát quá nhiều lúc này đã bị phát hiện. Dưới sự quần công của bầy thú, Tiểu Hồ cũng phải từ bỏ ám sát, sát cánh chiến đấu bên cạnh Thiên Phúc.
“Chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, thêm một chút nữa là được”. Hắn luôn tự nói trong lòng.
Hắn cuối cùng cũng giữ vững đến chiều tối. Bầy thú buộc phải rút lui. Đàn Dơi Quỷ lại tiến đến.
Nhưng lần này không giống lần trước, hắn đã có sự chuẩn bị. Đàn Dơi quỷ tiếp cận hắn, hắn cố gắng chống đỡ, cả người tràn đầy vết thương. Đợi đến khi phần lớn con Dơi đều say máu hắn liền đốt lên những xương cốt và cây khô đã đặt sẵn xung quanh.
Ngọn lửa lớn bất chợt bao phủ cả hắn lẫn đàn Dơi. Không biết bao nhiêu con Dơi Quỷ bị ngọn lửa nóng đốt cháy, rơi xuống.
Tiếng kêu từ mấy vạn con Dơi Quỷ vang vọng cả một vùng trời. Thiên Phúc ở gần cũng bị tra tấn tinh thần vô cùng. Không lấu sau đàn Dơi đã sợ hãi mà chạy đi.
Thiên Phúc có một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức kéo dài tới sáng. Nhờ đó hắn cũng hồi phục được phần nào thể lực.
Hôm nay, dàn dã thú lại tiếp tục đến công kích, nhưng số lượng đã giảm đi đáng kể.
Hắn cũng bình an chống chọi đến chiều tối. Đàn dã thú lại rút đi.
Đến nữa đêm, hắn lại không thấy đàn Dơi tấn công. Nhưng hắn cảm nhận được đàn Dơi đang ở xung quanh, đang đợi hắn sơ hở.
Trời gần sáng, hắn tưởng rằng đàn Dơi đã sợ. Hắn đi sữa chữa lại những cái bẫy đá, chuẩn bị trời sáng đối đầu với đàn dã thú.
Không ngờ đang Dơi lúc này lại tấn công. Bọn chúng gần như là liều mạng muốn làm bị thương hắn.
Dù có chút bất ngờ nhưng hắn cũng nhanh lấy lại bình tĩnh chống đỡ.
Hắn nhận ra lần này đàn Dơi tấn công khác với lần trước, bọn chúng dường như có quy củ hơn. Bọn chúng không ồ ạt lao vào mà chia thành từng nhóm nhỏ.
Thiên Phúc cũng không vội vàng đốt lên tường lửa. Hắn chỉ cầm giáo chống đỡ cho dù thương tích càng ngày càng nhiều.
Không lâu sau, dường như đàn Dơi đã mất kiên nhẫn. Bọn chúng ồ ạt lao vào tấn công hắn. Hắn cố gắng chống đỡ một hồi buộc phải đốt lên tường lửa.
Tường lửa vừa lên, đàn Dơi lại bị thiêu đốt bỏ chạy, nhưng lần này bọn chúng không bị việc khát máu trong người ảnh hưởng. Phần lớn đàn Dơi đã kịp thời chạy xa khi hắn bắt đầu đốt lên tường lửa.
Tường lửa nhanh chóng bị suy yêu. Đàn dơi lần này tấn công vô cùng điền cuồng, bọn chúng lần này giống như hung thú hung tànm khát máu.
Chỉ trong khoảnh khắc, hắn bị thương vô cùng nghiêm trọng. Lúc này một con Dơi Quỷ đầu đàn mới xuất hiện. Nó to gấp năm lần những con Dơi khác. Tốc độ, sức mạnh cũng mạng hơn những con khác rất nhiều.
Nó vừa xuất hiện đã khiến Thiên Phúc trên người xuất hiện một lỗ máu sâu hoắm.
Nó nhanh nhẹn khiến Thiên Phúc không thể chém trúng. Nó mạnh mẽ tạo thành vô số vết thương nghiêm trọng trên người Thiên Phúc.
Chốc lát sau, Thiên Phúc chịu không được mà ngã xuống, hắn nhắm mắt lại bắt tỉnh. Đàn Dơi bâu vào hút máu hắn nhưng bị Dơi thủ lĩnh xua đuổi. Nó muốn một mình hút máu nhân loại này.
Nó cắn cái miệng đầy răng nanh nhọn hoắc vào cổ Thiên Phúc, chưa kịp hút đã bị một bàn tay nắm thật chặt cái cổ nó.
Bạch Hồ ẩn nấp nảy giờ liền nhanh chóng cho nó một trảo. Thiên Phúc nắm dao găm đã rút ra trên ngọn giáo gỗ đâm một nhát xuyên tim nó. Nó đau đớn vùng vẫy, giãy thoát tay Thiên Phúc. Nó hét lớn một tiếng rồi rơi xuống từ trên không trung.
Đám Dơi Quỷ còn lại hoảng sợ bỏ chạy.
Thiên Phúc thương thế cực nặng, hắn phải mất một thời gian mới có thể tự đứng dậy. Nhưng thể lực của hắn cũng dường như không còn.
Hiện giờ mà có dã thú tập kích, hắn cũng đành bất lực.
Bạch Hồ thấy vậy liền một mình chạy vào thảo nguyên rộng lớn. Nó tập kích, ám sát một đám dã thú nhỏ liền bỏ chạy. Nó chạy khắp nơi làm cho vùng thảo nguyên rộng lớn hỗn loạn.
Đến chiều tối, nó mang một thân vết thương loạng choạng trở về. Cả người nó tràn đầy máu tươi. Trên mình cũng có vài nơi gãy xương.
Thời gian một ngày nó tranh thủ cho Thiên Phúc giúp thương thế hắn đã ổn định hơn nhiều.
Đêm nay đàn Dơi Quỷ đã không dám tấn công. Đến sáng hôm sau, dã thú lại tấn công. Lần này Tiểu Hồ đã không thể giúp đỡ, hắn phải tự mình chống đỡ.
“Ngươi nghỉ ngơi một chút, nơi này đến phiên ta”. Thiên Phúc nói với Tiểu Hồ.
Thiên Phúc tay cầm giáo gỗ đứng trên mỏm đá chém giét bất kỳ con thú nào dám tiến lên.
Trên người hắn có vết thương mới bị gây ra, có vết thương cũ nứt ra. Máu từ trong vết thương từ từ chảy ra. Đặc biệt là vết thương ngay cổ do Dơi Quỷ đầu đàn gây ra.
Hắn lưng tựa tảng đá, tay phải cầm giáo chỉa về phía trước đứng thẳng. Hắn không biết mình đã chém giết bao lâu, đến khi hắn thấy đàn dã thú xung quanh sợ hãi bỏ đi hắn mới thả lỏng tinh thần.
Hắn cuối cùng cũng gục xuống, hôn mê bất tỉnh bên cạnh Tiểu Hồ. Tiểu Hồ cũng yên lặng nhắm mắt lại. Cả hai rơi vào một giấc ngủ thật sâu.
Ánh nắng thiêu đốt ngày hôm sau khiến hắn tỉnh dậy. Hắn nhìn quanh đã thấy mặt trời treo trên đỉnh đầu. Xung quanh còn lác đác vài con dã thú đứng từ xa nhìn hắn lộ vẻ do dự.
Hắn đốt lửa nướng thịt, xử lý vết thương.
Mùi thịt nướng làm Tiểu Hồ tỉnh giấc. Nó liền mò tới đoạt thức ăn. Một người một hồ vừa ăn vừa cảnh giác xung quanh, chỉ chốc lát một con Trâu rừng nướng đã hết sạch. Thấy nó còn đói, Thiên Phúc tiếp tục nướng thêm một con Trâu khác. Không ngờ cũng bị Tiểu Hồ ăn sạch.
“Ngươi nhỏ như vậy, con Trâu to gấp mấy chục lần ngươi, ngươi vậy mà ăn gần hai con. Ngươi để đâu cho hết”. Không có nguy hiểm, Thiên Phúc cũng thả lỏng tinh thần mà trêu chọc Tiểu Hồ.
Nó chỉ chăm chăm ăn thịt nướng, không để ý đến sự rãnh rỗi của Thiên Phúc.
Trôi qua hai ngày yên bình, Tiểu Hồ hồi phục rất nhanh, chỉ có Thiên Phúc là vẫn còn chút suy yếu.
“Bọn chúng vẫn còn đang quan sát chúng ta. Chúng ta cũng đã hồi phục kha khá. Tranh thủ thời gian bọn nó còn đang sợ hãi, chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi nơi này”. Thiên Phúc nói.
Thiên Phúc thu thập thịt thú có thể ăn cùng máu tươi dự trữ rồi nhanh chống rời đi. Đám dã thú kia bám theo một khoảng cách rồi cũng bỏ cuộc trở về.
Đăng bởi | lnty26091996 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |