Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phản Chiến

Tiểu thuyết gốc · 2974 chữ

Chương 6: Phản Chiến

Mấy chục vạn nhân lực gần như tiêu tan. Mười không còn một. Các thủ lĩnh cùng đỉnh cấp chiến lực phải ra sức chống cự mới có thể bảo tồn ba thành lực lượng.

Một đám đại lão trọng thương rơi xuống đất.

- “Nàng ta điên rồi đi. Mới chiến đấu không bao lâu. Nàng vậy mà lại cho nổ tổ địa kết giới. Kết giới này tốn tâm huyết không biết bao nhiêu đời cùng vô số tài nguyên đắp nặn mà thành, là chỗ dựa cuối cùng của gia tộc vậy mà không một nháy mắt nói nổ liền nổ”.

-“Chúng ta phá trận cùng lắm chỉ có thể làm hư hại một phần nhỏ mà thôi”.

- “Này cũng quá điên cuồng đi”.

- “Đúng là ả điên”.

-“Trương gia đúng là hung ác, lần này xem như chúng ta được chứng kiến tận mắt”.

Đám địch nhân không ngừng kinh sợ nói.

- “Ta hôm nay muốn xem Trương gia điên cuồng tới mức nào”. Hồ Thanh cũng không giữ nổi bình tĩnh. Triệu tập tất cả nhân thủ công sát Trương gia.

Tuy đã diệt được bảy thành quân địch. Nhưng lực lượng cấp cao tuy tổn thất nhưng không đáng kể, đa số đều được các đại lão trong tộc bảo vệ nên chỉ chịu thương thế. Nhưng đám người thủ lĩnh đã tốn cái giá không nhỏ để bảo vệ thuộc hạ nên không còn ưu thế về đỉnh cấp chiến lực.

Tiếng chém giết tràn ngập khắp tổ địa. Nhờ sự quyết đoán của Lão tổ mà áp lực các đệ tử Trương gia giảm xuống nhiều vô cùng. Hai bên thực lực hiện giờ không chênh lệch quá lớn. Trương gia đệ tử hiện giờ chỉ cần một địch ba. Bù lại địa lợi nơi tay, cùng quen thuộc tác chiến đồng bọn. Trương gia đã có thể sòng phẳng kích đấu đội quân hỗn tạp của kẻ địch.

Một khắc đồng hồ từng chút từng chút trôi qua. Khiến địch nhân càng ngày càng bất an, ngược lại Trương gia lại càng đánh càng ra sức. Quyết tâm muốn lưu toàn bộ địch nhân lại nơi đây.

- “Đi, hôm nay chúng ta sơ xuất, lần sau chúng ta sẽ nhất định trả lại cho các ngươi cả vốn lần lãi”. Ma Đạt hung hăng để lại một cau rồi chạy đi.

- “Truy, phải để cho bọn chúng táng thân tại Nhân vực hôm nay”. Một vị Trưởng lão dẫn đầu mọi người truy đuổi.

-“Quay lại, người của tám tộc khác đã đến. Việc cấp bách lúc này của chúng ta là nhanh chóng thu dọn tộc đị, cứu chữa người bị thương.”. Đúng lúc này Lão tổ lại lên tiếng.

-“ Vâng”.

Nhìn khung cảnh hoang tàn đổ nát, kiến trúc sụp đổ sơ xác khắp nơi, trận pháp tổ địa hủy hoại, tộc nhân tinh anh còn lại không được ba thành. Khiến Lão nhân tóc đã trắng càng u sầu không thôi. Nàng cũng biết được, hôm nay đánh dấu Trương gia bắt đầu suy yếu. Nếu không cẩn thận sẽ bị những kẻ tiểu nhân dậu đổ bìm leo, sẽ cùng nhau xâu xé Trương gia.

Xa xa chân trời, chi chít mọi người đang phá không mà đến. Bọn họ là nhận được tín hiệu Liên Hoa Đài của Trương gia mở ra liền đến đây. Nhưng nhìn cảnh hoang tàn ở nơi đây liền biết mình đến muộn.

- “Trương lão phu nhân. Chúng ta đến trễ”. Một lão nhân chân đạp phi thuyền áy náy nói.

- “Đạ tạ mọi người đến giải vây. Cũng may nhờ mọi người đến, đám ngoại tộc này mới có thể rút lui. Trương gia ta nhớ ơn mọi người”. Tất cả Trương gia chấp tay thi lễ với tất cả mọi người đến chi viện.

- “Việc còn lại xin nhờ mọi người, Trương gia ta đã không còn thực lực. Không thể cùng mọi người truy kích ngoại tộc”.

- “Việc nên làm, nên làm”.

- “Trương phu nhân yên tâm, việc còn lại cứ giao lại cho chúng ta”.

- “Bà ngoại, mẹ, con rể đến muộn”. Một trung niên nam tử trên thân khoát một bộ đồ trắng tinh, dáng người như thư sinh tiến đến. Hắn mặt mày sáng sủa, đầu đội Kim quan, trên người tỏa ra khí thế Vương giả. Khiến người khác dễ tin phục.

Bên cạnh hắn là một nam tử thư sinh, tay cầm quạt giấy. Bộ dáng như là quân sư.

- “Hừ”. Trương lão phu nhân không nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng rồi quay đi.

- “Ngươi còn có mặt mũi đến đây? Nguyệt Nhi cùng Phúc nhi có mệnh hệ gì, ta sẽ không tha cho ngươi”. Trương phu nhân cả người đầy rẫy vết thương giận dữ mà nhìn. Sát khí của nàng khiến không gian xung quanh biến đổi. Áp lực cực lớn đè ép những người lân cận.

- “Như Vân, xin bớt giận. Chuyện này Trần gia ta cũng sẽ cho Trương gia một câu trả lời hài lòng. Nể tình quan hệ của hai tộc, mong rằng cho chúng ta một chút thời gian”. Một lão đầu tuy vẻ mặt có chút già nua nhưng cơ thể lại vô cùng cường tráng nói.

- “Ngài yên tâm, tiểu tế nhất định sẽ tìm được Nguyệt nhi cùng Phúc nhi trở về, ta cũng sẽ khiến những kẻ đã hại nàng trả giá đắt”. Trung niên thư sinh bái biệt rồi cùng mọi người đi truy kích kẻ địch.

- “Nhớ lấy lời nói hôm nay của các ngươi”. Tộc Trưởng Trương Như Vân xoay người rời đi chiến trường, để lại cho tộc nhân thanh tẩy nơi này.

Mọi người chấp tay hoàn lễ rồi cũng nhanh chóng tản ra tham gia truy kích Ngoại tộc. Cuộc truy kích Ngoại tộc diễn ra trên khắp Nhân vực.

…………

Long Ngạo rời đi đám người, nhưng cũng không đi quá xa. Tìm kiếm một nơi gần đường lui của Yêu tộc đã chuẩn bị mà chờ đợi. Hắn không cách quá xa thông đạo nhưng cũng không cách quá gần. Hắn lựa chọn một nơi khó bị phát hiện mà ẩn nấp và xem xét nơi cửa vào thông đạo.

Thông đạo này cũng chỉ có thể mở ra một lần. Phải có ngũ tộc dùng ngũ ấn mới có thể mở ra được. Mà vì hắn không quan quá tâm đến chuyện lần này nên đã đem Long ấn cho Long Bá.

Đợi một hồi lâu. Hắn cuối cùng cũng phát hiện đám người Hồ Thanh. Hắn đang muốn lên tiếng gọi liền thấy một đám Nhân tộc tu sĩ truy sát phía sau. Hơn nữa, quân số còn đông hơn gấp mấy lần các tộc.

Không chỉ như vậy, khu vực này hiện tại hiện lên vô số phù vân trận pháp.

- “Không phải chứ. Tại sao lại có nhiều trận pháp ẩn nấp như vậy a. Không phải nói thông đạo này rất cơ mật sao. Không phải nói chỉ có mấy người chúng ta biết sao”. Long Ngạo trong lòng lo lắng, thầm hô không ổn.

- “Chắc chắn Nhân tộc đã đào hố dụ chúng ta vào tròng. Lần này hại chết lão tử. Mẹ nó. Đám lão già khốn kiếp trong tộc lần này hố chết ta”. Hắn tức giận mắng.

Hắn không nghĩ ngợi mà hóa thân thành một người bình thường tham gia đại đội nhân tộc truy sát yêu tộc. Không biết hắn dùng cách nào, khiến cho yêu khí trên người không hề lộ ra chút nào, hắn còn tinh thông vô số công pháp nhân tộc. Hắn vô cùng tích cực truy sát, vây quét đám tiên, ma, thần tộc.

Khi thoát khỏi vòng vây, hắn tìm được một nơi không người. Dùng tốc độ nhanh nhất chạy ngược lại hướng vào thông đạo. Hắn một mạch phi hành lên phía Bắc, ý đồ vòng qua Băng Nguyên và Vô Tận Thâm Uyên rồi tiến vào Hỗn Loạn Chi Địa. Từ đó trốn trở về Yêu Lâm.

Hắn vừa mới chạy ra vòng vây tới được Băng Nguyên, chưa kịp vui mừng liền phát hiện một nhóm người đang chạy đến. Dẫn đầu là một lão già thân mặc đạo bào màu lam, hoa văn sau lưng là một chiếc đan đỉnh đang hừng hựt thiêu đốt. Toàn thân lão giả vô cùng nồng đậm đan khí.

Long Ngạo đang muốn lách người mà qua, bỗng nhiên nghe một câu khiến hắn toàn thân vảy rồng dựng đứng.

- “A, có yêu khí. Là yêu khí của Long tộc”. Lão già kinh hô một tiếng.

Long Ngạo nghe vậy, không dám chậm trễ. Hóa thân thành Ngũ Trảo Kim Long chạy thục mạng.

Không ngờ hắn đã phản ứng nhanh như vậy cũng không thoát khỏi tay của lão già kia. Hắn chỉ thấy trong hư không xuất hiện một đan đỉnh bốn chân to lớn. Xung quanh khắc họa vô số kỳ hoa dị thảo.

Hắn không cách nào chống đỡ bị lão già dùng một tay bắt lấy, nhốt vào đang đỉnh. Nhưng hắn cũng không thể nằm chờ chết, hắn không hổ là thiên tài của Long tộc. Không biết hắn học được từ đâu một chiêu bảo mạng.

Hắn không tiếc nổ tung Long thân, chỉ bảo lưu lại một tia hồn phách trong một giọt tinh huyết, dựa vào đó mà chạy ra khỏi đỉnh. Sau đó liều mạng thi triển các loại bí pháp đào tẩu vào Sa Hải.

- “A. Long tộc không ngờ lại có dị loại a. Lần đầu tiên nhìn thấy Long tộc không dám chiến mà liều mạng đào tẩu. Còn học được bảo mạng chi thuật. Thú vị, quả thật thú vị”. Lão già cười nói.

Lão giả cũng không truy sát mà dẫn đám người tiếp tục lên đường tiến đến hội hợp cùng các thế lực khác, truy quét yêu tộc xâm lấn.

…………..

Bên này, đám yêu tộc Hồ Thanh, Thần Hào, Ma Đạt, Tiên Lâm, Long Bá,… đang không ngừng chống đỡ. Cuối cùng mở ra được thông đạo, chuẩn bị trốn về Yêu Lâm.

- “Trương Gia quả thật không dễ chọc. Lần sau đừng để ta có cơ hội. Nếu không tất diệt Trương Gia”. Ma Đạt căm hận mà nói.

Đám còn lại thì hơi thỏ phào một hơi. Có chút cảm thấy may mắn khi có thể trở về.

- “Lần này là ta sơ xuất. Có thể toàn mạng trở về cũng xem như may mắn”. Hồ Thanh xin lỗi.

- “Không thể trách ngươi, chỉ trách Trương Gia quá ác”. Tiên Lâm an ủi.

Bên kia Yêu Lâm vừa mở thông đạo, bọn yêu tộc tu sĩ vừa mới tiến vào liền cảm giác một lực lượng áp bách lên từng bộ phận cơ thể. Bắn hắn không thể động đậy. Bọn hắn tựa như đang bị cả thiên địa này áp lên.

- “Các ngươi đi được sao”.

Đúng lúc này một giọng nói vang lên bên tai bọn hắn. Chính là nam tử đội kim quan cùng nam tử cầm quạt giấy kia.

Sau đó vô số người từ trong hư không bước ra, dường như đã mai phục từ trước.

- “Tại sao các ngươi lại có thể biết được kế hoạch của chúng ta”. Long Bá lúc này cũng kinh hoảng thốt lên.

-“Các ngươi huy động lượng lớn binh lực đến Nhân vực như vậy. Chúng ta không muốn biết cũng khó a”. Một người khác nói.

-“Nhân vực ta không phải các ngươi muốn đến là đến, muốn đi là đi. Các ngươi có phải khinh thương chúng ta quá rồi không”. Một người khác lại lên tiếng.

-“Không phải nói Thuận Thiên Minh đã an bài tốt hết rồi sao. Chẳng lẽ như Long Ngạo nói, bọn hắn muốn chúng ta cùng nhân tộc tiêu hao”. Tiên Lâm nói.

Một giọng nói của nam tử đầu đội Kim quan cắt đứt trận tranh luận của bọn người ngoại tộc.

-“Thật nhiều Vương Cấp, Hoàng cấp cao thủ a. Lần này các vị chắc hắn là muốn làm một vố lớn với chúng ta. Chúng ta cũng không thể thất lễ được”.

Hắn vừa nói xong, các Vương cấp, Hoàng cấp bên nhân tộc xuất hiện nhiều gấp mấy lần bên ngoại tộc.

-“Ngươi huy động lực lượng lớn như vậy đến đối phó chúng ta. Chúng ta quả thật vô pháp chống đỡ”. Hồ Thanh rầu rĩ nói.

- “Đối phó các ngươi? Các ngươi còn chưa xứng”. Nam tử đội kim quan đạm mạt mà nói.

Hồ Thanh lúc này sắc mặt tái nhợt. Hắn lúc này liền minh bạch. Hắn nhìn nam tử trung niên mà nói.

- “Cao, thật sự quá cao. Cũng đủ tàn nhẫn a. Nhân tộc có ngươi tại quả thật đáng sợ”.

- “Ta thua không oan”. Hắn cười thảm nói.

- “Mồi không đủ ngon, các ngươi sao lại chấp nhận liều mạng cắn câu?”. Vị nam tử tay cầm quạt phe phẩy cười nói.

Trong khi đó. Đầu kia thông đạo bên Yêu Lâm đã bắt đầu phát lực, muốn đem đám tộc nhân còn lại tiếp về. Vô số cường giả cấp Vương, cấp Hoàng các tộc hiện lên ra sức trấn thủ thông đạo. Ngoài ra còn có một số Bán Đế cũng hiện thân.

-“Bán Đế? Các vị, muốn phá bỏ Thượng cổ minh ước sao”. Nam tử đội kim quan nói.

-“Chúng ta chỉ gia cố thông đạo, không hề ra tay. Làm sao nói là phá vỡ minh ước được chứ”. Một vị Đế Vương bên Thần tộc nói.

-“Vậy thì các vị cứ tự nhiên”. Nam tử đội kim quan dạm mạc nói.

-“Ta nhắc nhỡ lại chư vị, nếu các vị phá vỡ minh ước. Ta không ngại cùng các vị đồng quy vu tân. Hôm nay ta đứng tại đây nói được làm được”. Nam tử đội kim quan rất nghiêm túc nói.

Một số uy áp của Bán Đế bên Nhân tộc cũng phát ra uy hiếp.

Bán Đế các tộc bị một tiểu bối trước mặt đe dọa khiến bọn hắn rất phẫn nộ. Nhưng vì hôm nay bọn hắn bị bắt lợi lại sợ nam tử kia cá chết lưới rách khiến bọn hắn đành hừ một tiếng rồi thôi.

Được ưu thế sân nhà, Nhân tộc áp đảo chiến trận. Các tộc phải không ngừng điều động cường giả đến giúp đỡ. Lấy quân số áp đảo bù lợi địa lợi của Nhân tộc.

Các Bán Đế ngoại tộc ra sức gia cố thông đạo, còn các Bán Đế bên Nhân tộc chỉ đứng trấn tràng. Chiến cuộc cũng vô cùng căng thẳng.

Nữa canh giờ trôi qua, các tộc đã gia cố vững chắc thông đạo. Các thủ lĩnh của các tộc cũng đang liều mình thoát vây. Các thủ lĩnh các tộc đa phần chết hết, chỉ những kẻ được bảo vệ chu đáo như Ma Đạt, Thần Hào, Tiên Lâm, Cổ Hoang, Long Bá là bị trọng thương thoát khốn.

Mà để cứu được các thủ lĩnh trong tộc, các vị Bán Đế của các tộc cũng bỏ ra cái giá không nhỏ.

Các tộc chưa kịp vui mừng, vô số quân đoàn Nhân tộc kéo nhau lũ lượt mà đến. Thông qua thông đạo tiến vào Yêu Lâm.

Yêu tộc vì không kịp chuẩn bị, rất nhanh bị Nhân tộc đánh tan tác. Các tộc cũng nhanh chóng điều quân tiếp viện. Nhưng bọn họ cũng không phải thực muốn cứu giúp Yêu tộc. Thần – Ma – Tiên tộc chỉ đánh hời hợt rồi rút lui, Nhân tộc cũng không nhằm vào chúng nên tam tộc cũng tổn thất không quá thảm trọng.

Yêu tộc đánh bất ngờ khiến bọn hắn không kịp trở tay. Nhưng với ưu thế sân nhà, bọn họ rất nhanh lấy lại thế trận, tiến hành phản công.

Đợi đến khi các tộc đã dần ổn định lại đội hình thì Nhân tộc đã nhanh chóng rút lui về Thánh địa. Các tộc cũng không dám truy đuổi. Cuộc chiến cứ như vậy kết thúc.

Nhân tộc chiếm thế chủ động, khiến các tộc đều phải hoàn toàn bị động mà ứng đối. Tổn thất vô cùng thảm trọng, các tộc lần này đều tổn thương nguyên khí. Đặc biệt là Yêu tộc, cuộc chiến hôm nay khiến bọn họ khắc ghi trong đầu.

So với Trương Gia tổ địa, Yêu Lâm bị phá hủy nghiêm trọng hơn trăm ngàn lần. Đại thụ ngã đổ lung tung trên đất, xen lẫn trong đó là vô số thi thể các tộc. Một mảnh rừng rậm to lớn toàn bộ bị biến mất.

Trận chiến này khiến các tộc hiểu rõ hơn về sức mạnh và sự phát triển kinh khủng của Nhân tộc. Cũng cho Nhân tộc thấy rõ lực lượng cường đại mà các tộc đã tích lũy nhiều năm qua.

Nhân tộc đại thắng trở về, cả thánh vực rộn ràng tổ chức đại hội chúc mừng chiến thắng lần này. Chỉ có Trương gia là chìm trong không khí tang thương. Cũng kể từ ngày này, Trương gia tuyên bố phong bế tổ địa vô thời hạn.

Trần gia cũng không được yên ổn. Đang cấp tốc điều tra hết thảy những kẻ tham gia vây giết người của Trương gia và tìm kiếm tung tích Nguyệt Vương. Nhưng đến hiện tại vẫn không có tung tích.

Các tộc cũng xảy ra một cuộc huyết tẩy nhằm vào gian tế của Thuận Thiên Minh bên trong gia tộc. Cuộc huyết tẩy này mất hơn một năm mới bắt đều hạ nhiệt.

Bạn đang đọc Dạ Hành Lộ sáng tác bởi lnty26091996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lnty26091996
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.