Mất Tích
Chương 9: Mất Tích
Ba ngày đầu năm mới nhanh chóng qua đi. Lễ hội đầu năm của thôn cũng qua đi. Mọi người cũng trở về với công việc hàng ngày của mình.
Trong căn nhà nhỏ, một người phụ nữ cùng một bé trai ngồi bên bàn cơm tối. Người phụ nữ trông có vẻ mệt mỏi, thần sắc nàng có chút nhợt nhạt, suy yếu.
“Mẹ, Người không thể liên hệ với gia tộc sao?”. Đang dùng cơm, Thiên Phúc không nhịn được liền hỏi.
Hắn làm điều mà bốn năm qua hắn chưa từng làm. Đó là quấy nhiễu bầu không khí trong bữa cơm thiêng liên này. Bởi vì hắn biết được mẹ hắn đã không còn nhiều thời gian nữa.
“Dùng cơm trước đã”. Người phụ nữ trầm ngâm một chút liền nói.
“Vâng”. Thiên Phúc cũng đành phải ngừng tiếp diễn vấn đề này.
Bầu không khí cũng dần trầm xuống. Hai mẹ con cứ thế mà im lặng đến hết bữa tối.
Kết thúc buổi tối. Như Nguyệt gọi Thiên Phúc đến. Hai mẹ con ngồi ngắm sao trời trên mái nhà.
“Hiện giờ cả Đại lục đang tìm kiếm chúng ta. Trong đó, bằng hữu thì ít kẻ địch lại nhiều vô số kể. Tuy rằng bọn chúng chính mắt chứng kiến chúng ta rơi xuống Vô Vọng Vực nhưng không ít kẻ chỉ vì vậy mà bỏ qua. Bọn chúng vẫn sẽ bố trí nhân thủ không ngừng nghe ngóng, truy tìm tung tích chúng ta.
Chỉ cần hành tung chúng ta lộ ra ngoài thì cuộc sống bình yên này chắc chắn sẽ không còn nữa, thay vào đó là hàng loạt các cuộc truy sát, vây quét không ngừng nghỉ, cho đến khi thi thể chúng ta nằm trước mắt bọn chúng.
Hơn nữa, sẽ còn liên lụy đến người dân cả thôn”.
“Phụ Hoàng đâu? Ông ấy không phải rất lợi hại sao? Không phải nắm trong tay rất nhiều thuộc hạ sao? Không phải người ta đều nói ông ấy không gì không làm được sao? Tại sao ông ta không tìm chúng ta? Hay ông ấy quên chúng ta rồi?”. Hắn tức giận mà nói.
“Phúc nhi, không được vô lễ với cha”. Mẹ hắn tức giận khiến trách.
“Cha con không phải không quan tâm chúng ta, chỉ là cha con có nổi khổ riêng”. Mẹ hắn ngập ngừng một chút rồi nhẹ giọng nói.
“Cha con chắc chắn cũng đang rất lo lắng, vất vả tìm kiếm chúng ta ngoài kia”.
“Ông ấy sẽ quan tâm chúng ta thật sao?”. Thiên Phúc mơ màng hỏi.
“Đương nhiên là thật”. Mẹ hắn cười nói.
“Vậy tại sao người lại không liên hệ với ông ấy?”.
“Ta cũng không có cách nào trực tiếp liên hệ cha con. Haizz”.
“Còn bà ngoại thì sao?”.
“Trong Trương gia xuất hiện nội gián. Không biết hiện tại đã diệt trừ được hay chưa ta cũng không biết.
Ta lại không có cách liên hệ trực tiếp với bà ngoại con cho nên ta cũng không dám mạo hiểm thông tri cho gia tộc”.
“Cái này không được, cái kia cũng không được. Vậy thương thế của người làm sao bây giờ?”. Thiên Phúc lo lắng nói.
“Ta không sao?”.
“Con yên tâm. Chuyện này ta sẽ tự nghĩ cách”. Nói xong Nàng quay người đi vào phòng.
Thấy mẹ vào phòng, định đóng cửa đi ngủ, hắn bất ngờ nói.
“Ngày mai con muốn cùng mọi người đi theo đội săn”.
“Quá nguy hiểm? Con không hợp với việc săn bắn. Không nên đi thì hơn”.
“Con muốn đi. Mẹ, lần này hy vọng người có thể ủng hộ con. Những ai đạt đến mười hai tuổi đều tham gia, con cũng muốn học thêm kinh nghiệm thực tiễn từ đội săn. Hơn nữa còn có rất nhiều người trong đội săn bảo vệ. Chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu ạ”.
Mẹ hắn đứng tại cửa phòng, lưng quay về phía hắn. Nàng cứ đứng đấy suy nghĩ thật lâu mới hỏi lại.
“Con thật muốn đi?”.
“Vâng”.
“Được rồi”.
Mẹ hắn đi vào phòng rồi nhanh chóng trở ra. Trên tay mang theo một cây dao găm nhỏ và một sợi dây chuyền bằng đá được nối với nhau bằng một sợi dây mỏng. Mặt dây chuyền cũng là một đóa hoa sen trong suốt đang trong thời kỳ nở rộ nhất. Thân dây do sáu viên đá đen và sáu viên đá trắng được đặt xen kẽ nhau.
“Đây là U Minh Dị Liên, nó có thể bảo vệ con khỏi những công kích chí mạng. Đóa Dị Liên trong suốt này sẽ bảo vệ linh hồn con. Mười hai viên đá này là Hắc Bạch Song Sinh Thạch, nó có khả năng hấp thu công kích và tạo thành một màng bảo hộ khi con gặp nguy hiểm. Khi viên đá cuối cùng trên thân dây vỡ nát thì tác dụng của U Minh Dị Liên cũng sẽ biến mất.
Đây là một thanh dao găm mà lúc nhỏ lão tổ Trần gia cho con chơi đùa. Lúc trước ta cất giữ, hôm nay trả lại cho con phòng thân”.
“Nhớ phải cẩn thận”.
“Vâng”.
………..
Đội săn chia nhau thành hai nhóm nhỏ, mỗi nhóm khoảng năm mươi người. Trong đó sẽ có ba mươi người là người của đội săn chịu trách nhiệm hướng dẫn, bảo vệ hai mươi đứa trẻ.
Những đứa trẻ này chính là vừa được Phượng Thần chúc phúc, và là lần đầu tiên cùng đội săn tiến hành săn bắt chính thức. Hôm nay chính là lúc bọn hắn vận dụng tri thức đã học những năm qua vào thực tiễn.
Mấy ngày trôi qua, bọn họ đã tiến hành rất nhiều cuộc săn bắn, thu hoạch được rất nhiều dược liệu quý và một số khoáng thạch. Đám trẻ như Thiên Phúc cũng học được rất nhiều kinh nghiệm.
Hôm nay, mọi người phát hiện dấu vết của một con Tam Nhãn Hoàng Trư xung quanh và lên kế hoạch săn bắn.
Mọi người đặt rất nhiều cạm bẫy tại một hốc đá. Sau đó đặt thật nhiều hoa quả dại mà con lợn rừng này ưa thích.
Đội săn sẽ chia làm hai nhóm nhỏ. Mỗi nhóm nhỏ gồm hai mươi lăm người. Một nhóm sẽ dùng cung tên tấn công tầm xa, nhóm còn lại thì mai phục trên đường. Một khi con mồi chạy sai hướng sẽ tấn công, khiến nó chạy vào cạm bẫy đã đặt sẵn.
Đội săn đã quá hiểu tập tính của những loài vật này. Công cuộc truy đuổi diễn ra khá thuận lợi. Tam Nhãn Hoàng Trư này nhanh chóng lọt vào các cạm bẫy. Nó vùng vẫy một hồi rồi cũng chết hẳn.
Mọi người đang thu thập chiến lợi phẩm, bỗng dưng một con Tam Nhãn Hoàng Trư khác bất ngờ tập kích. Con lợn rừng này vô cùng hung hãn, nó dường như rơi vào trạng thái cuồng bạo. Mọi người phải rất vất vả mới có thể tiêu diệt con lơn rừng này.
Sự việc bất ngờ làm cho ba người trong đoàn săn bị thương, mất sức chiến đấu. Những người còn lại cũng đã mệt mỏi. Mọi người trở về hang đá lúc trước đã dọn dẹp để nghỉ ngơi. Đây là một trong những nơi trú ẩn thường xuyên của đội săn.
Những ngày sau đó, đội săn liên tục gặp công kích của các loài yêu thú trong rừng. Mọi người rất vất vả chống đỡ. Nhưng dường như tất cả các vật xung quanh đây đều như bị cuồng bạo, mà đoàn người cũng trở thành mục tiêu chính của chúng nếu bị chúng phát hiện.
Qua nhiều đợt công kích, yêu thú xung quanh gần như đã không còn. Đám người tranh thủ dưỡng thương, hồi phục thể lực tại trong hang đá.
Cũng may là nơi trú ẩn của đội săn là nơi hẻo lánh, ít có yêu thú lui tới. Bọn họ cũng mang theo nhiều Liễm Tức Thảo, có thể che giấu khí tức trên cơ thể. Bọn họ phải thay nhau canh gác, giám sát xung quanh. Không dám lơ là dù chỉ một chút.
“Tình hình hiện tại vô cùng xấu. Yêu thú trong Mai Lâm hình như bị thứ gì đó kích thích đều trở nên cuồng bạo, hiếu sát. Mà tình trạng này không biết sẽ kéo dài trong bao lâu”. Một người vừa mới tuần tra trở về báo cáo.
“Không xong, có một đám yêu thú đang tràn về nơi này. Số lượng phải hơn cả ngàn con”. Một người khác chạy về báo cáo.
“Đội trưởng, làm sao bây giờ”. Một hán tử hỏi.
“Lam Hải, Liễm Tức Thảo cùng Liễm Khí Dịch, chúng ta còn bao nhiêu”. Đội trưởng dáng người cao lớn, bộ dáng chất phát lên tiếng hỏi Lam Hải ngồi bên cạnh.
“Nếu tất cả mọi người dùng thì miễn cưỡng được hai ngày”. Lam Hải tính toán một phen liền đưa ra kết luận.
“Vậy, Hồi Hoàn Dịch thì sao?”.
“Mấy hôm nay chiến đấu quá căng thẳng. Hồi Hoàn Dịch chỉ còn mười bình. Nếu chiến đấu căng thẳng, mồi người dùng được ba lần là cùng”.
“Có phát hiện được tung tích của đội Lưu Đa không”.
Một người trong nhóm tuần tra lắc đầu.
“Thông báo mọi người quay về thạch động”. Đội trưởng ra lệnh.
“Vâng”.
Một khắc sau, đám người đã tập trung đầy đủ trước thạch động.
“Tình hình hiện tại mọi người cũng đã biết. Chúng ta buộc phải nhanh chóng trở về thôn. Mọi người có ý kiến gì không?”. Đội trưởng nói.
“Chúng ta sẽ đi đường nào trở về”. Một hán tử hỏi.
“Chúng ta sẽ đi con đường gần nhất, xuyên thẳng về thôn. Có thể sẽ cần ba ngày”. Đội trưởng tay cầm địa đồ gạch một gạch thẳng từ nơi mọi người đang đứng đến thôn.
“Chúng ta có hai ngày có thể che giấu khí tức. Có thể có một cơ hội nghỉ dưỡng sức trong thạch động tại đây”. Lam Hải chỉ một thác nước nằm giữa địa đồ.
“Chúng ta có thể dùng dây thừng đến giữa thác nước tránh đi sự truy kích của đám yêu thú rồi nấp vào một thạch động tại đây và dùng Liễm Khí Dịch để ẩn nấu và hồi phục. Nơi này khá kín đáo, lại khó có yêu thú có thể vào. Chúng ta sẽ có thời gian để khôi phục toàn bộ thể lực và trở về thôn”.
“Vâng”.
Một đoàn người vội vàng thu thập vật dụng và tiến hành lên đường. Để tiết kiệm Liễm Khí Dịch, một đội nhỏ mười người sẽ được dùng và đi trước mở đường, lấy thông tin.
Đoàn người tránh được không ít yêu thú nguy hiểm, tuy rằng không ít lần phải chiến đấu nhưng cũng không đến mức tổn thất quân số.
Nữa ngày đầu, mọi người di chuyển khá nhanh nhưng càng về sau càng khó khăn. Yêu thú quá đông, mới chỉ qua một ngày mà hầu như đã sức cùng lực kiệt. Mọi người buộc phải dùng Liễm Khí Dịch để trốn tránh và Hồi Hoàn dịch để khôi phục.
“Tình hình khó khăn hơn chúng ta dự liệu quá nhiều. Liễm Khí Dịch cùng Hồi Hoàn dịch cũng không còn bao nhiêu. Từ giờ đến thác nước chúng ta không thể lại dùng nữa”. Lam Hải vẻ mặt khó coi nói.
“ừm”.
“Chỉ còn nữa ngày nữa là đến thác nước. Càng ra xa thì yêu thú tuy nhiều hơn nhưng chủng loại lại yếu hơn. Chúng ta có thể làm được. Yên tâm đi”. Lam Hải nói.
“Cũng may chỉ là một đám yêu thú cấp một. Nếu như có yêu thú cấp hai xuất hiện chắc chúng ta không thể chống đỡ nổi”. Một người nói.
“Ngươi đừng nói chuyện xui rủi”.
“Đây là vùng ngoại vi Mai Lâm, làm sao có thể có yêu thú cấp hai”.
Mọi người tranh thủ một chút thời gian nghỉ ngơi hồi sức mà tám chuyện.
Thời gian dưỡng sức nhanh chóng bị đám yêu thú kia chặt đứt. Mọi người lại lâm vào khổ chiến.
Đội trưởng vẫn như thường lệ cầm đại đao dẫn đầu tiến lên. Mọi người kết thành một vòng tròn bảo vệ đám trẻ bên trong.
Đám trẻ cùng không phải chỉ biết trốn, bọn hắn tay cầm cung tên hỗ trợ đội săn ở vòng ngoài.
Vừa mới khổ cực giải quyết được một nhóm Thiết Cốt Hoàng Ngưu. Cả đội chưa được nghỉ sức liền nghe một tiếng gầm phát ra từ bên trong Mai Lâm.
Yêu thú lúc đầu chỉ hoạt động theo từng nhóm nhỏ. Sau tiếng gầm, tất cả như nghe được hiệu lệnh. Điên cuồng lao về phía trung tâm Mai Lâm, tạo thành thú triều cuốn ngược vào trong.
“Mau dùng Hồi Hoàn Dịch, nhanh chóng khôi phục thể lực”.
“Chúng ta đã cách thác nước rất gần. Đến đó chúng ta sẽ an toàn. Mọi người cố gắng”.
Đội trưởng dẫn đầu lao nhanh như bay, dùng tốc độ nhanh nhất để tiến lên. Mở đường cho người phía sau. Nhưng khắp nơi nhanh chóng bị yêu thú phủ đầy. Trên trời dưới đất không chỗ nào không có.
Thiên không mênh mông bị vô số yêu thú chồng chất lên nhau mà phủ kín. Trời xanh mây trắng bỗng tối đen như mực.
Trên ngọn cây không ngừng vang lên tiếng xào xạc của lá cây, tiếng gẫy đổ của cành cây.
Nơi mà mọi người lo lắng nhất không phải là những thứ kia, mà chính là một đoàn bụi mù ngợp trời như hồng hoang mãnh thú đang lao thật nhanh tới chỗ họ.
Nơi thú triều đi qua, đại địa chấn động, cây cối ngã đỗ. Mọi thứ trên đường nó đi qua đều bị nghiền nát. Bụi mù khiến mọi người không thể biết được bên trong nó có bao nhiêu yêu thú, bao nhiêu chủng loài.
Thú triều liên miêng bất tận, không thấy điểm cuối.
Đội săn giống như hòn đá ngán đường thú triều. Bị thú triều không ngừng trùng kích.
“Ầm”.
“Bịch”.
Một con Dã Lang bị đội trưởng đánh văng ra, rồi sau đó là liền tiếp tiếng “bịch, bịch” không ngừng vang lên. Hai tay cầm đại đao chống đỡ thú triều cuốn tới vô cùng nhuần nhuyễn. Mỗi lần vung đao đều sẽ có một vài con yêu thú bị đánh văng ra xa, lực văng còn đánh tan thêm một vài con thú khác. Chiêu thức đơn giản, không màu mè lại vô cùng thực dụng.
“Thu hẹp phạm vi nhỏ nhất có thể. Không cần giết, chỉ cần đánh văng bọn chúng ra xa. Chú ý giữ vững đội hình”. Đội trưởng hét lớn.
Dưới sự nổ lực dẫn đầu của đội trưởng, đoàn người không ngừng tiến lên.
Bỗng dưng bên trong thú triều xuất hiện một con yêu thú cấp hai Hắc Huyền Sư tấn công bất ngờ khiến đội trưởng không kịp trở tay. Đội trưởng bị một vuốt bất ngờ đánh trúng xuống, khiến hắn miệng phun máu tươi, văng ra sau đoàn người.
Cũng may đội trưởng cũng là người có kinh nghiệm dày dặn. Trong tình thế bất ngờ, hắn cũng đã kịp thời dùng thân đao che chắn trước ngực nên một kích kia cũng không làm hắn mất sức chiến đấu.
Hắc Huyền Sư đắc thủ, thuận thế lao thẳng vào trung tâm đám người, truy sát đội trưởng. Biến cố bất ngờ khiến cho đội hình bị xáo trộn.
“Giữ đội hình”. Đội trưởng tuy bị thương nhưng vẫn lao lên kiềm chế Huyền Sư.
Một người một hổ vật nhau bên trong đội hình của mọi người. Những người khác thì cũng vừa cản trở thú triều vừa hỗ trợ đội trưởng. Nhiều sợi dây thừng cố gắng làm giảm sự lịnh hoạt của hổ yêu.
Thấy hổ yêu bị dây thừng trói lại, Thiên Phúc liền rút dao găm đeo bên hông phải, lao lên đâm liên tiếp vào cổ hổ yêu.
Dao găm vô cùng sắt bén. Thiên Phúc không cần dùng nhiều lực đã có thể cấm sâu dao găm vào cổ yêu hổ. Đám trẻ bên cạnh cũng nhanh chóng lấy ra vũ khí công kích.
Bị đau đớn, hổ yêu gầm lên giận dữ. Một móng vuốt nhanh như cắt giáng xuống đầu Thiên Phúc.
“Nguy hiểm, mau tránh ra”. Đội trưởng hét lớn.
Thiên Phúc không cách nào tránh thoát. Hắn nhắm nghiền đôi mắt, tay cầm chặt U Minh Dị Liên trên cổ.
“Ầm”.
Móng vuốt bén nhọn cách đỉnh đầu Thiên Phúc trong gang tấc, nhưng cho dù Huyền Sư có cố gắng cách mấy cũng không thể nào tiến thêm.
Xung quanh Thiên Phúc xuất hiện một vòng bảo hộ, ngăn cản tất cả mọi thứ tiếp cận hắn.
Đội trưởng ngay lập tức chớp cơ hội bổ một đao về phía đầu Huyền Sư, nhờ vết thương có sẵn, đại đao cắt ngang cổ hổ yêu, kết thúc sinh mạng của nó.
“Đội trưởng, để cháu lên trước”. Thiên Phúc nói.
“Được”.
Thiên Phúc nhờ vào vòng bảo hộ quanh người. Tiến lên phía trước, thay thế đội trưởng mở đường.
Tất cả yêu thú lao tới, đụng phải Thiên Phúc đều mất hết tất cả lự lượng. Mọi người sẽ nhân cơ hội đó mà đánh văng yêu thú ra xa.
Áp lực của đội săn đã giảm đi rất nhiều, bước chân của mọi người cũng nhanh hơn. Chẳng mấy chốc mà thác nước.
Đội săn dẫn đám trẻ men theo dây rừng xuống thạch động trước. Thiên Phúc cùng đội săn sẽ ở lại đoạn hậu.
Đoàn người từ từ di chuyến đên thạch động. Thiên Phúc muốn đi sau cùng nhưng đã bị đội trưởng quả quyết từ chối. Đội trưởng là người ở lại sau cùng để đoạn hậu cho Thiên Phúc.
Thiên Phúc gần tới cửa thạch động, Hắc Cầu trong người hắn đột nhiên lóe lên một đoàn ánh sáng đỏ thẳm.
Thiên Phúc vội vàng lấy ra Hắc Cầu quan sát. Đúng lúc đó một con Ngân Vũ Điểu đỉnh phong lao xuống tấn công hắn.
Bị tấn công bất ngờ khiến hắn giật mình, buông tay đang nắm lấy dây leo. Cả người hắn cùng Ngân Vũ Điểu rơi thẳng xuống thác nước.
Đăng bởi | lnty26091996 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |