Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1018 chữ

Tần Minh đi tới một góc sân nhỏ, thử ôm hai khối đá mài lên, hắn đột nhiên dùng sức, vậy mà lại có thể nhấc bổng chúng lên khỏi mặt đất.

Lục Trạch vừa lúc đẩy cửa viện bước vào, liền ngây người tại chỗ.

"Tiểu Tần, ngươi đây là..." Hắn vẻ mặt kinh ngạc, hôm qua còn tiếc cho Tần Minh, cho rằng hắn sẽ bỏ lỡ giai đoạn hoàng kim tân sinh, thế mà hôm nay đã thấy cảnh tượng này.

Lương Uyển Thanh trong viện bên cạnh, nghe thấy động tĩnh cũng đi tới, sau khi biết chuyện gì đã xảy ra thì cũng ngẩn người.

"Giống như Nhị bệnh tử ở thôn bên cạnh, vừa tân sinh đã có thể nhấc vật nặng bốn trăm cân." Lục Trạch thật lòng vui mừng cho Tần Minh.

"Tân sinh ở giai đoạn hoàng kim, Tiểu Tần thật sự đã làm được rồi." Lương Uyển Thanh nói, bao nhiêu năm nay, hắn xem như là người đầu tiên ở Song Thụ Thôn rồi.

"Tiểu thúc, thúc thật lợi hại!" Văn Duệ cũng chạy tới, đôi mắt to sáng long lanh, ngẩng đầu nhìn hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ sùng bái.

"Ta cảm thấy sự thay đổi của tân sinh vẫn đang tiếp diễn." Tần Minh nói.

Hắn đã ý thức được, thời gian sẽ vượt quá dự đoán ban đầu của hắn, còn lâu mới kết thúc.

Lương Uyển Thanh mang theo kinh ngạc, nói: "Ở vùng đất này của chúng ta, dù là tân sinh ở giai đoạn hoàng kim, sau khi ổn định, nâng đỉnh năm trăm cân đã là cực hạn, chẳng lẽ Tiểu Tần muốn đạt tới cảnh giới đó sao?"

"Nghe nói, ở thành trì sáng rực kia có thiếu niên nâng đỉnh sáu trăm cân." Lục Trạch nói, hắn rất muốn biết sau khi quá trình tân sinh của Tần Minh kết thúc sẽ đạt tới trình độ nào.

Trên đường bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào.

Lương Uyển Thanh đi ra ngoài, rất nhanh lại trở về, nói: "Chu a bà Chu gia không ổn rồi."

Hôm qua trên đường Tần Minh còn gặp bà, nhớ lại thân hình gầy yếu, khuôn mặt thiếu sức sống của bà, quả thực trạng thái rất không ổn.

"Nguyên nhân gì?" Lục Trạch hỏi.

Lương Uyển Thanh thở dài: "Nghe nói, gần đây bà ấy ăn uống quá ít, cộng thêm thân thể vốn đã không tốt, nên mới xảy ra chuyện."

Tần Minh, Lục Trạch bọn họ đến đường lớn, tìm hiểu rõ ngọn ngành.

Nhi tử của Chu a bà trước đó có ra ngoài một chuyến nhưng không mang thức ăn về, bản thân lại bị thương nặng, xương cánh tay phải bị gãy.

Mùa đông năm nay nhà nào cũng thiếu ăn, trụ cột trong nhà gặp chuyện, Chu a bà lo lắng không yên, mỗi ngày đều lặng lẽ để dành phần ăn của mình, chỉ lấy một ít ăn cho đỡ đói.

Trong viện Chu gia đã có không ít người, Tần Minh và Lục Trạch vào nhà, nhìn thấy Chu a bà nằm im không nhúc nhích, sắc mặt vàng như nghệ, đã không còn thở nữa.

Hai đứa trẻ đang khóc, quỳ gối bên cạnh, lớn tiếng kêu gào nãi nãi.

Trước lúc qua đời, Chu a bà đã nói cho chúng biết chỗ cất giấu thức ăn, một ít khoai lang, bánh bao cứng đều được bà giấu trong giỏ tre dưới lớp băng tuyết.

Hạt dẻ Tần Minh tặng, bà chẳng nỡ ăn lấy một hạt.

Mãi đến hôm nay người nhà mới hay, bà tằn tiện dè sẻn, chắt chiu từng chút khẩu phần, lo sợ nhi tử Chu Trường Dụ bị thương nặng không mang về được gì để ăn, sợ tôn nhi cùng tôn nữ đói lả, bà thà rằng nhịn ăn, thiếu ăn.

Biết được sự thật, Chu Trường Dụ ruột gan như thắt lại, hán tử gần ba mươi tuổi nước mắt giàn giụa, vung tay tát mạnh vào mặt mình, tự trách bản thân vô dụng, bất hiếu, không sớm nhận ra điều này.

Thê tử hắn cũng quỳ sụp xuống đất, khóc không thành tiếng.

Trong sân nhiều người thở dài não nuột, năm nay mất mùa đói kém, cả vùng đều bị thiên tai, thiếu ăn thiếu mặc, khổ sở trăm bề, sống rất khổ.

Tần Minh trong lòng đau buồn, hai hôm trước gặp Chu a bà sắc mặt xanh xao, bà còn run rẩy lấy ra mấy miếng khoai lang khô dúi vào tay hắn.

Giờ nghĩ lại mới biết, đó là phần lương thực bà lén dành dụm mỗi ngày.

Bà lão tốt như vậy, thế mà đã ra đi rồi, Tần Minh lặng lẽ đứng hồi lâu.

Sau khi thiển dạ kết thúc, người trong sân dần tản đi, Tần Minh lại đến, xách theo túi vải đựng năm cân hạt dẻ, đưa cho Chu Trường Dụ, bảo hắn nén bi thương.

"Tần huynh đệ!" Chu Trường Dụ mắt đỏ hoe định từ chối, hắn biết giờ kiếm được cái ăn ở dã ngoại khó khăn nhường nào.

Tần Minh đặt vào tay hắn, bảo hắn nhận lấy rồi quay người bước đi.

Trời đã khuya lắm rồi nhưng vẫn còn nghe tiếng khóc than từ Chu gia.

Tần Minh ngồi trong sân tối om, người ta còn có người thân để khóc, còn mình thì sao, mấy khuôn mặt mờ nhạt trong lòng càng thêm mơ hồ, hắn sợ một ngày nào đó sẽ hoàn toàn quên lãng, chẳng còn chút ký ức nào nữa.

Trong đêm đông lạnh lẽo này, hắn ngước nhìn bầu trời đêm đen đặc chẳng thấy gì, ngẩn ngơ hồi lâu, cảm giác cô độc khó tả dâng trào.

Trong lòng hắn, có một vùng ánh đèn nhập nhoạng, có những bóng người lờ mờ, hắn muốn đến gần nhìn cho rõ, nhưng mãi chẳng thể chạm đến ký ức tuổi thơ đã phai nhạt từ lâu này.

Bạn đang đọc Dạ Vô Cương [Dịch] của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaTyc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.