Hắn sớm đã nghe nói, loại dị thú trên núi này có thể chất vượt xa đồng loại, lại vô cùng thông minh, nhưng tính khí cũng rất lớn, không ngờ tới có thể trực tiếp tức chết.
"Vừa hay, tiểu Văn Duệ nói muốn ăn thịt, có thể nấu một nồi canh thịt rồi." Hắn tự nhủ, thế mà nhanh như vậy đã có thể thỏa mãn nguyện vọng của hài tử kia.
…
Song Thụ thôn, một bộ phận thôn dân đang nghị luận.
Có người nhắc tới, Tần Minh toàn thân vũ trang đi ra ngoài đồng, nhìn cái khí thế đó của hắn, cảm giác như là muốn đi săn mãnh thú lớn!
Lục Trạch cũng nhận được tin tức, nhíu chặt lông mày, tên tiểu tử đó sao có thể một mình mạo hiểm ra ngoài, chẳng lẽ là đi săn gấu?
...
Tần Minh đứng trên vùng đất cao, phát hiện cách đỉnh Ly Sơn rất gần, đây là ngọn núi thấp ở khu vực ngoài cùng của rừng rậm.
Tiếc là, hắn tìm kiếm rất lâu nhưng cũng không tìm được thêm hang Tùng Thử nào khác nữa.
Hắn đi đến đỉnh núi, nhìn về phía trước, rừng cây đen kịt một mảng, mà núi non trùng điệp sừng sững, lại chỉ có thể nhìn thấy một phần bóng đen mờ ảo.
Trong núi sâu kỳ thực có vùng đất vô cùng sáng rỡ, nhưng bị màn sương đêm dày đặc che khuất, chỉ có một chút ánh sáng lờ mờ le lói.
Tần Minh biết, nơi đó tượng trưng cho không biết, thần bí, nguy hiểm, không phải là nơi hắn có thể đặt chân tới.
Tần Minh thu hồi ánh mắt, vác túi da thú theo đường cũ trở về.
Hôm nay thu hoạch không nhỏ, hắn đã rất mãn nguyện rồi, có hơn nửa túi thức ăn này, trong thời gian ngắn sẽ không phải lo bị đói nữa.
Tuyết dày phủ kín những chỗ trũng, có đá lởm chởm, đường đi rất không dễ, nhưng tâm trạng của Tần Minh rất tốt.
Có đủ thức ăn rồi, hắn không cần phải lo lắng nữa, nếu như có thể dành nhiều thời gian luyện tập những động tác đặc biệt kia, nói không chừng sẽ có tiến triển mới.
Đồng thời hắn cũng đang mong chờ đầu xuân, mùa của sự sống mãnh liệt.
Tuy rằng hiện tại băng tuyết bao phủ, cây cỏ tiêu điều, vạn vật chìm trong yên lặng. Nhưng khi thời kỳ khô hạn qua đi, Hỏa Tuyền trong vùng nguy hiểm trên núi phun trào, cộng thêm Địa Quang bắt đầu bốc lên thường xuyên, cây cỏ sẽ đâm chồi nảy lộc, vạn vật hồi sinh, đó sẽ là một cảnh tượng khác.
Lúc gần đến bìa rừng, Tần Minh đột nhiên dừng bước, ném túi da thú xuống, hai tay nắm chặt cây lao, đột ngột quay đầu lại.
Trong bóng tối chợt xuất hiện một đôi mắt đỏ rực, trông rất đáng sợ, đang nhanh chóng áp sát.
Hắn lông tóc dựng đứng, tuy rằng khoảng cách còn xa, nhưng có thể cảm nhận được, sinh vật đuổi theo kia có thân hình không nhỏ, vô cùng hung dữ, theo gió lạnh thổi tới là một cỗ mùi tanh nồng.
Hắn cắm cây lao xuống đất, nhanh chóng lấy cung tên ra, hắn lực cánh tay kinh người, dễ dàng kéo căng cây cung cứng mà người thường khó có thể sử dụng, mũi tên sắt mạnh mẽ bay ra, ngay cả tiếng dây cung rung động cũng rất lớn.
Ở phía xa, sinh vật mang theo khí thế hung bạo đang lao tới đột nhiên dừng lại, dường như đã trúng tên rồi.
Tinh thần Tần Minh tập trung cao độ, liên tục bắn tên, kỹ thuật bắn cung siêu phàm được thể hiện rõ ràng, những mũi tên sắt có sức sát thương rát mạnh lần lượt găm vào màn đêm.
Trong rừng rậm truyền đến tiếng gầm gừ trầm thấp, đôi mắt đỏ rực kia biến mất, kèm theo là tiếng cành khô gãy, con quái vật đó đã trốn vào phía sau những thân cây.
Tần Minh không dám lơ là, sinh vật nguy hiểm chưa biết kia tuy rằng đã bị thương, nhưng chưa đủ để trí mạng, nó ẩn nấp trong rừng sẽ càng nguy hiểm hơn.
Hắn không do dự, vớ lấy túi da thú và cây lao, nhanh chóng chạy ra khỏi rừng, đến bãi đất trống phủ đầy tuyết. Hắn không muốn ở lại trong môi trường tối tăm, sợ bị tập kích, hắn nghi ngờ đó là một con quái vật biến dị khó đối phó.
Trong rừng truyền đến tiếng động không nhỏ, có tiếng tuyết bị va chạm dữ dội, rõ ràng con quái vật đó đang hung hãn đuổi theo.
Tần Minh không chút do dự bắn tên, có mũi tên sắt "đùng" một tiếng găm vào thân cây to, khiến cả cái cây phủ đầy tuyết trong nháy mắt rơi xuống như thác.
Con quái vật đó lại lần nữa bị đẩy lùi, ẩn mình trong rừng.
Nếu là mãnh thú bình thường, hoặc là đã bị dọa chạy, hoặc là vì bị thương mà hung tính nổi lên xông tới, mà con quái vật biến dị này lại lảng vảng trong bóng tối, vẫn đang chờ đợi tìm kiếm cơ hội.
Tần Minh tay cầm cung tên đối diện với khu rừng rậm, giằng co cùng con quái thú nguy hiểm kia.
Mặt đất tuyết trắng cuồn cuộn, bóng đen to lớn ẩn hiện vài lần trong rừng, đôi mắt đỏ rực lạnh lẽo, trong đêm tối càng thêm phần áp bức.
Nhưng cuối cùng, nó vẫn bị mũi tên mạnh mẽ đến kinh người của Tần Minh chặn lại, phát ra tiếng gầm gừ không cam lòng, rồi biến mất trong rừng rậm.
Tần Minh thần sắc ngưng trọng, tuy rừng sâu tối tăm nhưng hắn vẫn nhận ra, đó là một bóng hình có thể đứng thẳng chạy, không biết là loài sinh vật biến dị nào.
Hắn chậm rãi lui về phía sau, bốn bề không một tiếng động, nhưng hắn từ đầu đến cuối vẫn không có buông lỏng cảnh giác.
Cho đến khi cách Hỏa Tuyền đầu thôn không đến một dặm, hắn vẫn đề phòng.
Bởi vì tiền nhân đã từng có bài học xương máu, từng có thôn dân đã đến gần cửa thôn rồi, nhưng trong một thoáng lơ là lại bị sinh vật lạ trong bóng tối bám theo vồ chết, lặng lẽ tha đi.
Đăng bởi | LaTyc |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 6 |