Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bát quái du long chưởng

Phiên bản Dịch · 2618 chữ

Vào lúc này, một bóng người chợt lóe dưới lôi đài, trước đây khi nhàn nhã bước lên lôi đài thì nay thân hình Mã Văn Quảng e là sẽ rơi xuống sàn nhà, nhưng bàn tay duỗi ra đỡ lấy bên hông Mã Văn Quảng một chút. Mã Văn Quảng cũng rất lợi hại, chỉ một chút mượn lực như vậy, cong eo một cái, liền đứng được trên mặt đất, chỉ có điều lảo đảo hai bước, đc một học viên duỗi tay ra đỡ.

Rất xa, trong mắt Đàm Hiên lóe lên một chút kinh ngạc, hạ giọng nói: - Bạch Hạc Lưỡng Sí thật đẹp mắt, trình độ Bát Quái Chưởng rất cao nha. Một cô gái có thể luyện được Bát Quái Chưởng đến trình độ này, quả thật rất đáng khâm phục.

Hạ Khải Nhân cười nói: - Có thể nhận được lời khen như vậy của chị Đàm, cô gái kia cũng thật vinh hạnh.

Phía dưới khán đài, nổi lên một khoảng yên lặng, đoàn người mới vừa rồi còn cổ vũ nhiệt tình cũng không một tiếng hò hét, nhưng lại có người không kìm lòng nổi mà bắt đầu vỗ tay.

Liễu Sinh Hùng chỉ cần một chiêu đã đánh bật Mã Văn Quảng văng ra khỏi lôi đài, điều nay vốn được cho là thần công kinh người rồi, lại được một nữ nhân ra tay giúp đỡ. Ở thời điểm như vậy, nữ nhân quả thật lại càng dễ bị nam nhân ra vẻ yếu kém.

Nghiêm chỉnh mà nói, không thể xem Hứa Duyệt là con gái nữa rồi, cô ta tuổi đã ngoài ba mươi, thần sắc điềm đạm, trên mặt đã có dấu vết của những năm tháng tang thương.

Hứa Duyệt chính là nữ cảnh sát hình sự quốc tế ngồi bên cạnh Trương Hoài Viễn, vóc dáng nhỏ xinh, cô ta giống như Lý Thành Giang, không thích nói nhiều, không hấp dẫn ánh mắt đàn ông như Trần Dương đang đứng ở phía xa kia. Không cần nghĩ cũng biết đó là một cao thủ luôn giấu tài không để lộ.

Thấy Hứa Duyệt bỗng nhiên ra tay, thời khắc mấu chốt này muốn tránh cho Mã Văn Quảng gặp nạn, Trần Dương giật mình kinh hãi, thấp giọng nói với Tiêu Phàm: - Chiêu tứ lạng bạt thiên cân này của cô ta rất lợi hại nha...

Vừa rồi Hứa Duyệt một chiêu đẩy bên hông Mã Văn Quảng nhìn như đã vô cùng cố sức, nhưng ở trong mắt người trong nghề, đương nhiên biết đây là mượn lực đẩy lực, đem lực đạo ngã xuống của Mã Văn Quảng chuyển thành phương ngang, tự nhiên lực sẽ tự tiêu tan, không đến mức bị thương.

Đương nhiên, nói thì rất dễ nhưng để làm được điều này cũng không phải đơn giản. Không có một hai chục năm khổ công rèn luyện thì thân pháp không thể nhanh nhẹn như thế được, lực đạo xuất ra cũng không thể vừa vặn như thế, nếu xảy ra sơ suất, chẳng những không giúp được Mã Văn Quảng mà chính mình còn bị hại.

Tiêu Phàm gật gật đầu, nói: - Bát quái du long chưởng vốn là công phu tuyệt đỉnh của Nội gia, lấy tĩnh chế động, mượn lực đẩy lực, là kiến thức cơ bản bắt buộc phải học của các đệ tử trong môn phái.

Hứa Duyệt vừa ra tay, chẳng những Đàm Hiên, Tiêu Phàm trầm trồ khen ngợi, mà ngay cả người đang đứng trên lôi đài là Liễu Sinh Hùng cũng hai mắt nhíu lại, hướng về phía Hứa Duyệt khom người, nói: - Hứa tiểu thư, một chiêu Bạch Hạc Lưỡng Sí này là của Bát quái du long chưởng sao?

Lời vừa nói ra, sắc mặt của Tiêu Phàm và Đàm Hiên đều biến đổi.

- Làm sao vậy?

Đừng thấy Trần Dương chỉ giống như vẫn đang ngắm xem lôi đài, kì thực hai mắt cô liếc qua, gần như không có một khắc rời khỏi Tiêu Phàm. Một biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt Tiêu Phàm cũng không lọt khỏi ánh mắt của cô.

- Kiến thức võ thuật của Liễu Sinh Hùng thật uyên bác... Bạch Hạc Lưỡng Sí là một chiêu rất đỗi bình thường, chẳng những trong Bát Quái Chưởng có chiêu này, ngay cả rất nhiều trường phái đều có chiêu võ như vậy, Liễu Sinh Hùng nhận ra một chiêu này cũng chẳng có gì lạ. Bát Quái Chưởng là một trong tam đại quyền pháp của Nội gia, lưu truyền rất rộng, tại nước Nhật Bản của bọn họ cũng có không ít võ thuật gia nghiên cứu qua Bát Quái Chưởng, nhưng có thể nhìn ra được đây là ‘Bát quái du long chưởng’ thì quả thật không đơn giản. Du long chưởng kế thừa Bát Quái Chưởng cũng không phải là một trường phái phân nhánh rộng. Không ngờ Liễu Sinh Hùng cũng khá am hiểu về một đôi du long chưởng này.

Tiêu Phàm thấp giọng giải thích vài câu.

Trần Dương liếc qua Liễu Sinh Hùng trên lôi đài, “Hừ” một tiếng, nói: - Tên quỷ này rất là thông thạo về Hoa Hạ chúng ta, anh không có nghe thấy khẩu khí của gã hay sao, so với người thủ đô còn hơn mấy phần... Gã ta trăm phương ngàn kế nghiên cứu văn minh Trung Quốc chúng ta như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì?

Hai hàng lông mày của Tiêu Phàm nhíu lại, không lên tiếng.

Hứa Duyệt không trả lời vấn đề của Liễu Sinh Hùng, mà chậm rãi đi lên đài thi đấu thể thao.

Cô hôm nay không mặc trang phục cảnh sát, diện mạo cũng rất bình thường, dáng người nhỏ xinh, ngày thường đi trong đám người trên phố sẽ không dễ nhận ra, cơ bản không để cho bất cứ kẻ nào chú ý đến. Vừa rồi khi đoàn người bọn họ tiến vào, không ít ánh mắt các học viên đều dừng lại trên người Trần Dương, ngắm nhìn không ngớt, nhưng lại có rất ít người chú ý đến Hứa Duyệt.

Tuy nhiên giờ phút này cô lại chậm rãi bước lên võ đài, dưới võ đài một mảnh lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều rơi trên người cô, không ít ánh mắt học viên nhìn Hứa Duyệt vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi, nhưng vẫn xen lẫn vài phần khẩn trương và lo lắng.

Dù sao màn biểu hiện sức chiến đấu vừa rồi của Liễu Sinh Hùng cũng quá mức kinh người.

[ truyen cua tui dot net ] Trong mắt đám người kia, Mã Văn Quảng và Sơn Hạ Chính Anh cũng đã là những cao thủ khó lường rồi, nếu là mấy tên học viên bọn họ, dù một lần đi lên bốn năm người, e rằng đều không phải đối thủ của người ta. Ai ngờ Liễu Sinh Hùng vừa lên võ đài, ngay cả Mã Văn Quảng cũng không tiếp được một chiêu của y, mọi người còn không nhìn thấy rõ là chuyện gì đang xảy ra thì Mã Văn Quảng đã bị đánh bật ra khỏi lôi đài.

- Này, anh vừa rồi có nhìn rõ không? Liễu Sinh Hùng ra chiêu gì vậy?

Trần Dương cũng âm thầm lo lắng cho Hứa Duyệt, hướng Tiêu Phàm hỏi.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, nói: - Tôi đâu phải là người thông thạo Nhật Bản...

Trước khi giao đấu, hắn hướng Mã Văn Quảng truyền âm, chính là hy vọng Mã Văn Quảng có thể kiên trì lâu một chút, để cho hắn thăm dò được quân bài chưa lật của tên quỷ này. Ai ngờ Liễu Sinh Hùng lại không để xảy ra việc này, vừa ra tay đã đem Mã Văn Quảng trực tiếp đánh bay khỏi lôi đài. Chiêu thức đánh bay Mã Văn Quảng, Tiêu Phàm đương nhiên nhìn thấy rõ, nhưng chỉ dựa vào một chiêu thức này mà muốn đoán ra được năng lực của Liễu Sinh Hùng thì quả thật không có khả năng.

Tiêu chân nhân dù sao cũng không phải là thần tiên.

- Ừ, hy vọng Hứa Duyệt lần này có thể kiên trì lâu một chút...

Dựa vào việc Hứa Duyệt vừa rồi ra tay lộ liễu, Trần Dương vẫn không cho rằng cô ta có thể thắng được Liễu Sinh Hùng. Thực ra tên quỷ đó biểu hiện quá mức điềm tĩnh, điềm tĩnh đến mức khiến đối thủ của y cũng phải lo lắng.

Khi thấy Hứa Duyệt đi lên võ đài, Liễu Sinh Hùng liền hơi cúi đầu, ôn hòa nói: - Sớm đã nghe nói, bát quái du long chưởng là võ thuật tuyệt đỉnh của trường phái Nội gia, hôm nay có thể cùng cảnh sát Hứa luận bàn, đây chính là vinh hạnh của Liễu Sinh Hùng tôi!

- Liễu Sinh cảnh thị không cần khiêm tốn.

Hứa Duyệt bình thản nói một câu như vậy, liền ôm quyền vái chào, rồi lập tức lui ra phía sau một bước, tay trái che ngực, tay phải đưa về phía trước, hướng Liễu Sinh Hùng một chiêu hai cái.

- Liễu Sinh cảnh thị, mời!

- Cảnh sát Hứa, mời!

Liễu Sinh Hùng vừa khom người cúi chào, vừa bày ra thế Karate để mở đầu.

Karate ở Nhật Bản được truyền bá rất rộng, cũng giống như Judo, nó gần như trở thành võ thuật truyền thống của nước Nhật Bản. Người tập võ ở Nhật Bản căn bản không ai không luyện tập Karate. Vấn đề là công lực đến trình độ nào mà thôi.

Lần này, vẫn là Liễu Sinh Hùng chủ động tấn công trước.

Võ thuật nội gia quyền của Trung Quốc bình thường đều chú ý hậu phát chế nhân.

“Hừ”

Liễu Sinh Hùng động thủ rồi, cũng giống như Cận Đằng Tam Lang, đôi chân trần ở trên lôi đài phát ra tiếng cọ xát chói tai, có thể thấy được khí lực dưới chân vô cùng mạnh. Mượn lực để phát lực, Liễu Sinh Hùng cả người đều giống như viên đạn bay ra khỏi nòng súng, nhằm hướng Hứa Duyệt vọt tới. Xem ra còn hùng mạnh hơn so với chiêu vừa rồi khi đánh bay Mã Văn Quảng.

Giờ khắc này đã không thấy vẻ mặt ôn hòa kia của Liễu Sinh Hùng nữa, thay vào đó là một vẻ tàn nhẫn đến lạnh lẽo.

Nếu đây không phải luận bàn thi đấu thể thao, mà là đánh đấm sinh tử thì loại thần sắc này của Liễu Sinh Hùng sẽ khiến người khác hiểu được y sẽ không chút khách khí mà giết chết Hứa Duyệt.

Hứa Duyệt vẻ mặt ngưng trọng, hữu chưởng đưa về phía trước thăm dò, đáp lại chiêu thức của Liễu Sinh Hùng, thân mình run lên mạnh mẽ, hông eo nhéo một cái, chân trái ở phía sau vừa biến mất lập tức đã đem khí thế hung hãn của Liễu Sinh Hùng ép tới một bên.

Dù là như thế, nhưng thân mình của Liễu Sinh Hùng vẫn đứng vững vàng, tức khắc xoay người lại, Hứa Duyệt lay động một hồi, chân phải di động nửa bước.

Xem ra thắng bại chưa phân.

Tiêu Phàm mày lại nhíu lên.

Bên trong, phía sau cánh cửa sổ thủy tinh hình quạt kia, hai hàng lông mày của Đàm Hiên cũng nhẹ nhàng giương lên, kinh ngạc nói: - Sức bật của tên Nhật Bản này quả rất tốt

Hạ Khải Nhân cũng gật gật đầu, nói: - Đúng vậy, công phu Bát quái du long chưởng tứ lạng bạt thiên cân quả là nổi danh, công lực của cô gái kia cũng rất thâm hậu, không ngờ một chiêu khó như vậy mà cũng ngăn cản được.

Nói xong, lại nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt cũng lộ ra vẻ lo lắng.

Hai hàng lông mày của Đàm Hiên lập tức giãn ra, thản nhiên nói:

- Không sao, đây đã là người Nhật Bản cuối cùng lên sân thi đấu, còn phía chúng ta bên này còn có mấy cao thủ còn chưa ra tay đấy.

Nhìn thấy phía dưới võ đài có cô gái kia, dĩ nhiên sẽ biến thành “Phía chúng ta” rồi.

Hạ Khải Nhân liền cười gật đầu phụ họa, tuy nhiên trong đầu chưa hẳn đã hiểu ra ngụ ý của Đàm Hiên. Chúng ta bên này còn có mấy người cao thủ quả không có sai, nhưng nếu kém quá xa tiêu chuẩn tuyệt đối mà nói..., muốn dựa vào Xa luân chiến để kéo sụp bọn quỷ Nhật Bản kia, sợ cũng chẳng phải chuyện dễ. Xa luân chiến nếu muốn có hiệu quả, ít nhất mỗi người thi đầu đều có thể giao chiến với Liễu Sinh Hùng nửa giờ, đại chiến mấy chục hiệp mới được. Nếu ai cũng giống như Mã Văn Quảng, một chiêu đã bị đá bay ra khỏi lôi đài, vậy thì càng không thể.

Chỉ có điều Hạ Khải Nhân đối với Đàm Hiên dường như kinh sơ hơn, nói như vậy, y sẽ không dám lắm miệng, không muốn tự mình chuốc lấy cực khổ.

Khi bọn họ nói chuyện, nháy mắt Liễu Sinh Hùng cũng đã ra tay hai lần, lần sau so với lần trước càng mạnh hơn, lực đạo cũng càng thêm mãnh liệt. Đến thời điểm ra chiêu thứ ba, Hứa Duyệt phải lùi lại ba bước mới có thể đứng vững, trên hai gò má hiện lên hai luồng đỏ ửng khác thường, trán mơ hồ đổ mồ hôi, hô hấp cũng gấp gáp, ngực dồn dập phập phồng.

Liễu Sinh Hùng khẽ mỉm cười, lui về sau hai bước, ôn hòa nói: - Cảnh sát Hứa, cô nên nghỉ ngơi trước một lát. Chúng ta sẽ luận bàn tiếp...

Lời của y mặc dù chưa nói xong, nhưng tất cả mọi người nghe được rất rõ ràng. Ý tứ này nghĩa là, chúng ta đang luận bàn võ thuật, cho nên y không muốn cô phải miễn cưỡng, nếu thật sự đã bị nội thương, vậy càng không tốt.

Cho tới lúc này, Liễu Sinh Hùng vẫn có thừa lực như trước, thắng bại kỳ thật đã quá rõ ràng.

Hứa Duyệt sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ âm trầm, hít sâu một hơi, ngực ưỡn cao, chậm rãi trầm ổn bước chân, hữu chưởng vươn về trước, trầm giọng nói: - Tiếp tục đi!

- Tiếp tục sao?

Lông mày Liễu Sinh Hùng nhíu lại, dường như có chút khó có thể ủy quyết.

- Đúng, tiếp tục!

Hứa Duyệt trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết.

- Được. Nếu như vậy, tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh. Mời cảnh sát Hứa chuẩn bị sẵn sàng, lần này tôi sẽ toàn lực xuất kích!

Việc Liễu Sinh Hùng do dự cũng chỉ là trong nháy mắt, y lập tức trấn định lại, gật gật đầu, cũng hít một hơi thật dài, võ phục nhu đạo rộng thùng thình bỗng nhiên phồng lên cao, dường như kình lực trong người đều không thể ẩn giấu nổi.

Các học viên xem cuộc chiến dưới đài đều sắc mặt đại biến.

Chỉ xem tình hình này cũng có thể biết, chiêu kế tiếp của Liễu Sinh Hùng thật sự không phải là bình thường!

Tất cả đều không nhịn được mà lo lắng cho Hứa Duyệt.

348-bat-quai-du-long-chuong/1162055.html

[ truyen cua tui dot net ]

348-bat-quai-du-long-chuong/1162055.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 539

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.