Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỗ dựa của Liễu Sinh Hùng

2272 chữ

- Trần cảnh quan, thật xin lỗi. Nếu Tiêu tiên sinh thực sự quan tâm tới cô, không cần tới mấy ngày, mấy người có thể gặp nhau được rồi.

Cắt đứt cuộc gọi video với Tiêu Phàm, Liễu Sinh Hùng liền chuyển sang nói với Trần Dương, khẽ cười mang theo ý trêu chọc.

- Ngươi có ý gì?

Trần Dương lạnh lùng nhìn y, lãnh đạm hỏi, thần sắc điềm tình, tuy nhiên sâu trong ánh mắt có ý kinh hoảng không thể che dấu. Bất cứ là ai ở trong tình huống của Trần Dương lúc này, muốn thực sự điềm tĩnh là điều khó có thể làm được.

Xem ra Trần Dương cũng không có gì không ổn cả, quần áo là loại thanh niên nước Đông Đảo thường mặc, đúng quy củ, không có nửa điểm đặc thù, trang điểm cũng nhạt, không có gì đặc biệt để người khác chú ý. Nếu muốn thực hiện nhiệm vụ lâu dài ở nước Đông Đảo này, chỉ có thể dung nhập vào địa phương nơi đây, càng bình thường càng tốt. Chỉ có điều Trần Dương xinh đẹp trời sinh, bất kể cô giả dạng bình thường thế nào vẫn sẽ bị nam nhân chú ý.

Điểm bất đồng duy nhất với những nữ tử ở đây chính là, cổ tay trắng nõn của Trần Dương đang đeo một bộ còng long coong sáng bóng.

Còng tay loại mới nhất, cứ coi như có “đại sư mở khóa” ở đây, nếu không có chìa khóa thực, thì rất khó mở ra.

- Trần cảnh quan, không gạt cô, tôi mời Tiêu tiên sinh tới Bắc Điền chính là muốn giết chết hắn!

Liễu Sinh Hùng cười nói.

Trần Dương từ ghế sô pha đứng thẳng dậy, gắt gao nhìn Liễu Sinh Hùng.

- Ngươi nói cái gì?

Liễu Sinh Hùng đối mặt với hai con mắt phẫn nộ của cô, vẻ mặt càng thêm bình tĩnh, mỉm cười nói: - Tôi nói, tôi muốn giết Tiêu Phàm, giết chết bạn trai cô!

Trần Dương gắt gao nhìn chằm chằm y một lúc, bỗng nhiên mỉm cười, chậm rãi ngồi trở lại ghế, khóe miệng hiện lên vẻ khinh miệt, nhẹ lắc đầu, coi thường nói: - Ngươi đừng có nằm mơ, ngươi vốn không phải đối thủ của anh ấy. Cho dù ngươi có luyện thêm ba mươi năm nữa, vẫn không thể cản một chiêu nửa thức của Tiêu Phàm.

Lời mới vừa rồi của Liễu Sinh Hùng, Trần Dương nửa tin nửa ngờ. Trong suy nghĩ của cô, Liễu Sinh Hùng và Tiêu Phàm không có thâm cừu đại hận gì, trước kia luận võ, y bị thua Tiêu Phàm. Tuy rất mất mặt nhưng ít nhất cũng chưa phải là đại thù sinh tử gì. Vì sao Liễu Sinh Hùng trăm phương nghìn kể muốn đẩy Tiêu Phàm vào chỗ chết?

Mấy gã quỷ tử này đều muốn khám phá bộ dạng của mình, Liễu Sinh Hùng phụng mệnh làm việc, bắt mình lại, chính là muốn mượn cơ hội để Tiêu Phàm tới Bắc Điền, tiện đường mượn việc công trả thù riêng.

Liễu Sinh Hùng cười cười, nói: - Trần cảnh quan, cô thực thuần khiết. Điểm thiệt thòi của cô chính là đặc công chuyên nghiệp, khờ dại như vậy Cô cho rằng buổi tối đó tôi đã dốc toàn lực sao? Tôi không lộ ra vẻ yếu thế, hắn sẽ tới nơi này cứu cô sao? Bày ra thế yếu, dụ địch xông vào, binh pháp Hoa Hạ các cô viết rất rõ ràng. Truyền thống văn hóa của Hoa Hạ các cô đúng là rất tinh thâm, đáng tiếc hậu nhân mấy người lại không tích cực đoạt lấy, một chút da lông cũng không học được. Quốc gia lớn như vậy, năm đó bị chúng ta đánh cho ngay sức chống trả cũng không có

Nói xong, Liễu Sinh Hùng lắc lắc đầu, trên mặt càng tỏ vẻ khinh thường.

Lần này, Trần Dương không muốn cùng y tranh luận, não bộ nhanh chóng vận động, suy nghĩ một lúc rồi cười lạnh, nói: - Ngươi cho rằng ta thật sự tin vào mấy chuyện ma quỷ của ngươi ư? Nếu ngươi không sợ Tiêu Phàm thì thủ đoạn cũng không hèn hạ như vậy. Liễu Sinh, ta xem ngươi chính là một gã tiểu nhân điển hình, không chịu chấp nhận thua!

- Tiểu nhân? Không chịu chấp nhận thua sao?

Liễu Sinh Hùng ngơ ngẩn một chút, sau đó lập tức cười ha ha, vừa cười vừa lắc đầu.

- Trần cảnh quan, xem ra cô không hiểu rõ bạn trai cô rồi, hắn có rất nhiều chuyện gạt cô. Nói thật cho cô biết, lần này tôi giết hắn, không phải vì lần luận bàn đó. Mà là vì, hắn đã giết em trai tôi!

- Tôi muốn báo thù!

- Người Hoa Hạ các cô có câu: Nợ máu trả máu, giết người đền mạng!

- Cô hiểu không?

Giọng điệu Liễu Sinh Hùng rất nghiêm túc, nhìn thẳng Trần Dương, nói từng câu từng chữ.

Trần Dương ngây ngẩn cả người, hai mắt trừng lớn, cô thực sự không biết điều này. Dường như đối với lời của Liễu Sinh Hùng mà nói, cô quả thực không hiểu hết được “bạn trai”, Tiêu Phàm tại sao lại giết em trai của Liễu Sinh Hùng? Chuyện này xảy ra khi nào?

Nói ra thì Tiêu trưởng phòng phòng Tôn giáo thật đúng là một nhân vật không chịu được yên tĩnh, nhìn qua thì tao nhã, khiêm cung hữu lễ, nhưng lại “giết người không chớp mắt”, đây chính là điều Trần Dương tận mắt nhìn thấy, không hề giả dối một chút nào. Xem chừng, kẻ chết trong tay Tiêu Phàm chính là mấy phần tử phạm tội quốc tế ở khu biệt thự Tây Sơn. Nếu không thì lại cộng thêm một tên đệ đệ của Liễu Sinh Hùng nữa.

Trần Dương tròn mắt một lúc, nói: - Liễu Sinh, nếu ngươi nhất định phải làm, thì có thể khiến ngươi thất vọng rồi. Kỳ thực Tiêu Phàm không phải là bạn trai ta, lần đó là hắn đi giúp ta thôi, cái danh nghĩa ấy chủ để dễ nói chuyện thôi. Ngươi cho rằng bắt được ta thì hắn nhất định sẽ tới Bắc Điền này sao?

Ánh mắt Liễu Sinh Hùng nhất bỗng trở nên linh hoạt, sắc bén vô cùng, trên mặt hiện lên nụ cười độc ác.

- Trần cảnh quan, Tiêu Phàm tốt nhất không nên để tôi thất vọng. Nếu hắn khiến tôi thất vọng, tôi có thể cam đoan, cô sẽ càng thêm tuyệt vọng. Cho nên, cô tốt nhất hãy tự cầu nguyện hắn chính là bạn trai cô!

Trần Dương nghiêm nghị không sợ hãi, cười lạnh nói:

- Nếu hắn thực sự tới đây, Liễu Sinh, ngươi cũng hãy tự cầu nguyện chết sao cho đỡ khó nhìn đi!

Liễu Sinh Hùng hung ác trừng mắt nhìn cô, kêu to: - Người đâu!

Tất nhiên, lần này y nói bằng tiếng nước Đông Đảo.

Hai cô gái trẻ tuổi mặc kimono màu sáng đẩy cửa đi tới, cúi chào Liễu Sinh Hùng, đồng thanh nói: - Chủ nhân, có gì dặn dò ạ?

- Mời Trần tiểu thư đi nghỉ ngơi.

Liễu Sinh Hùng vung tay lên, nói.

- Tuân mệnh!

Hai nữ tử mặc kimono lại khom người chào Liễu Sinh Hùng, sau đó chuyển hướng sang Trần Dương.

- Trần tiểu thư, mời!

Không ngờ họ lại nói bằng tiếng Hán, chỉ có điều không chuẩn bằng Liễu Sinh Hùng, ngữ điệu nghe vào có chút kì dị.

Trần Dương chậm rãi đứng dậy, điềm tĩnh tự nhiên. Có điều giờ phút này, nội tâm của Trần Dương không được bình tĩnh như vẻ ngoài. Theo cô nhìn thì hai nữ tử mặc kimono này đều là những cao thủ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Nhìn họ kính cẩn trước mặt Liễu Sinh Hùng như vậy, lại còn gọi “chủ nhân”, Trần Dương thêm vài phần nghi ngờ thân phận thật của Liễu Sinh Hùng.

Người này có thể khẳng định không phải cảnh sát bình thường, cũng không phải là đặc công bình thường. Đặc công bình thường không thể có phái đoàn lớn như vậy được.

Theo hai nữ tử mặc kimono đi ra khỏi phòng, Trần Dương lại kinh ngạc.

Gian ngoài không ngờ lại có hai hàng kiếm khách áo đen đứng chỉnh tề, một đám kè kè chuôi kiếm, nhìn không chớp mắt, có vẻ rất có tố chất, trên người tản mát một loại khí tức lạnh băng, làm cho người ta vừa thấy, lòng liền phát lạnh.

Trần Dương gần như lập tức kết luận, Liễu Sinh Hùng hẳn là một gia tộc cổ xưa hoặc là một trường phái nhân vật trọng yếu cổ xưa, đã đạt được một tiềm lực khủng bố mà người ngoài không thể biết được.

Trần Dương tin đây không phải là Liễu Sinh Hùng cố ý cho cô thấy.

Điều đó không cần thiết.

Thân phận hiện tại của cô, chẳng qua chỉ là tù nhân của Liễu Sinh Hùng t mà thôi, Liễu Sinh Hùng không cần phơi bày hết thảy ra cho cô xem.

Ra khỏi gian ngoài, Trần Dương liền phát hiện, bản thân mình đang đi vào giữa một căn phòng cổ, có chút giống với mấy đại trạch viện cổ xưa của nhà giàu nước cô, hơn nữa còn được bảo tồn khá tốt, mang theo khí tức vô cùng cổ xưa.

Hai nữ tử mặc kimono dẫn Trần Dương đi qua hành lang gỗ gấp khúc phía trên, cách một đoạn, Trần Dương có thể nhìn thấy hai gã kiếm sĩ áo đen, án kiếm mà đứng ở đó. Cả tòa nhà bị một mảnh sát khí bao phủ, làm lòng người cảm thấy vô cùng áp lực.

Lòng Trần Dương trầm xuống.

Trước đó, lòng tin của cô đối với Tiêu Phàm chưa bao giờ dao động, nhưng hiện tại, lòng tin ấy bắt đầu dao động rồi.

Lần này, Tiêu Phàm phải đối mặt không chỉ với một mình Liễu Sinh Hùng, mà là một môn phái cổ xưa. Môn phái này không chỉ có mình Liễu Sinh Hùng là cao thủ. Hơn nữa bây giờ là thời đại của vũ khí nóng, Tiêu Phàm dù thân bác kích thuật rất giỏi, thân thủ lại nhanh nhẹn, nhưng cũng không nhanh bằng đạn được.

- Đừng tới Ngàn vạn lần đừng tới

Trần Dương không kìm lòng nổi ở trong lòng cầu nguyện.

Thấy Trần Dương được hai nữ tử mặc kimono dẫn đi, Liễu Sinh Hùng cũng lập tức đi ra khỏi phòng, lúc ra gian ngoài, lại có hai nữ tử khác quỳ rạp xuống lấy guốc gỗ cho y. Guốc gỗ gõ trên nền đá xanh phát ra âm thanh “cộp cộp”, trong đại viện an tĩnh, tiếng guốc vang lên nghe đặc biệt chói tai.

Không lâu sau đó, thanh âm guốc gỗ cũng ngừng lại trước một tiểu viện đơn độc. Tiểu viện này thuộc phía Tây Bắc biệt thự, vô cùng hẻo lánh cũng vô cùng an tĩnh, an tĩnh như thể không có người ở vậy.

Liễu Sinh Hùng ở trước cửa tiểu viện quỳ xuống, thanh âm cung kính:

- Đệ tử Liễu Sinh Hùng bái kiến hai vị lão tổ tông!

Trong viện vẫn yên lặng như trước, sau một lúc truyền ra âm thanh cực kì già nua.

- Hùng nhất, có chuyện gì?

- Bẩm lão tổ tông, Hùng nhất mời hai vị tổ tông rời núi, đối phó địch nhân.

- Đối phó địch nhân sao? Kẻ thù nào lại quan trọng tới mức phải cần tới hai lão già chúng ta tự thân xuất mã vậy?

Giọng nam cực kì già nua có chút kinh ngạc.

Không biết bao nhiêu năm qua, không ai kinh động tới bọn họ rồi.

- Một người ạ.

- Người nào vậy?

- Dạ, thưa lão tổ tông. Trước đó không lâu, Liễu Sinh Hùng nhị đi châu Á làm nhiệm vụ, đã chết trong tay người này. Trong vòng ba ngày tới, người này sẽ tới Bắc Điền ạ.

- Hừ, Liễu Sinh Hùng nhị! Ngươi muốn hai lão già chúng ta tự thân xuất mã, vì báo thù cho loại phế vật này sao?

Giọng nam già nua bỗng nhiên lạnh lùng, vô cùng không hài lòng.

Liễu Sinh Hùng không chút kinh hoảng, tựa hồ mọi thứ đều trong dự liệu, nhẹ hạ thấp người, chậm rãi nói: - Hai vị tổ tông, người này là Tiêu Phàm. Căn cứ theo tình báo thì Tiêu Phàm chính là đại chưởng giáo chân nhân phái Vô Cực Môn

- Đại chưởng môn chân nhân phái Vô Cực Môn ư?

Giọng nam già nua lập tức kêu lên, thanh âm cực kì kinh ngạc, trong giọng nói còn toát lên hận ý không thể diễn tả.

- Hắn có liên quan gì với lão tử Triệu Chỉ Thủy?

- Là đồ đệ ạ.

- Lão tổ tông, Tiêu Phàm là đệ tử chân truyền của Triệu Chỉ Thủy, truyền nhân y bát.

Trong sân nhỏ lại một mảnh yên tĩnh, một lúc sau mới truyền ra một giọng lẩm bẩm: - Ơ tây (tiếng nước Đông Đảo)

Một nụ cười đắc ý tràn ra từ khóe miệng Liễu Sinh Hùng.

362-cho-dua-cua-lieu-sinh-hung/1162069.html

362-cho-dua-cua-lieu-sinh-hung/1162069.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 553

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.