Phương thuốc
Tuy nhiên bởi vì “Hạo Nhiên Chính Khí” được đưa vào người ông cụ, ông cụ lập tức có biến hóa về tinh thần. Loại biến hóa tinh thần này khiến cho những y bác sĩ có mặt ở đó vô cùng sửng sốt.
Tiêu lão gia vui mừng nhìn Tiêu Phàm, gật gật đầu.
Chỉ cần Tiêu Phàm ở bên cạnh, bệnh của ông sẽ được thuyên giảm.
- Tiêu trưởng phòng, thế nào?
Phó viện trưởng chú ý đến từng động tác của Tiêu Phàm, ngay khi ngón tay Tiêu Phàm vừa rời khỏi cổ tay của Tiêu lão gia, Phó viện trưởng lúc bấy giờ mới hỏi hắn một câu.
Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Phó viện trưởng Ninh là người am hiểu sâu rộng, tôi đâu dám múa rìu qua mắt thợ.
Tiêu phàm khiêm tốn nói, kỳ thật trong lòng Tiêu Phàm cảm thấy việc này tương đối khó giải quyết. Đối với bệnh tình của ông cụ, hắn căn bản không có cách nhúng tay, miễn cưỡng chữa trị chỉ sợ hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại. Nếu giao cho Phó viện trưởng, hay một chuyên gia nào khác giải quyết có lẽ sẽ tốt hơn.
Nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn của Tiêu Phàm, Phó viện trưởng cũng không khách khí nữa, gậtgật đầu, căn dặn các y bác sĩ bên cạnh tiến hành theo dõi, kiểm tra xét nghiệm, sau khi có kết quả rồi nói sau.
Một lúc sau, các bác các chúcủa Tiêu Phàm cũng chạy đến bệnh viện. Đại gia đình vội vã đi về phía Phó viện trưởng hỏi thăm tình hình, Phó viện trưởng chi trả lời qua loa, vấn đề quan trọng đều nói với Tiêu Phàm.
Tiêu Trạm chưa kịp đến bệnh viện, vào thời khắc này Tiêu Phàm nghiễm nhiên trở thành người chủ trì Tiêu gia.
Chú bác của Tiêu Phàm lần này khá kinh ngạc, cũng như có chút bất mãn, chỉ là ở trước mặt Phó viện trưởng Ninh, cảm xúc đó không biểu hiện ra bên ngoài.
- Tiêu trưởng phòng, hãy đến phòng làm việc của ta ngồi một lát.
Giọng điệu của ông ta đối với Tiêu Phàm có vẻ khách khí, điều này càng làm cho chú bác của Tiêu Phàm kinh ngạc. Từ lúc nào mà Tiêu Phàm lại trở nên có thể diện ở trước mặt Phó viện trưởng như thế.
Chuyện gì đã xảy ra?
- Được, Phó viện trưởng Ninh, mời ngài!
Phó viện trưởng đúng là được đối đãi đặc biệt như một chuyên gia cao cấp. Trong số ít tướng quân y sư, đãi ngộ trong tổng bệnh viện là không cần phải nói đến, có một phòng làm viện rộng rãi và hiện đại hóa.
- Tiêu trưởng phòng, mời ngồi, mời ngồi.
Đích thân dẫn Tiêu Phàm vào phòng làm việc của mình, lại còn đích thân pha trà, rót nước, thái độ nhiệt tình đến mức khiến thư ký của ông ta phải ngây người. Thật lòng mà nói Phó viện trưởng quen biết với rất nhiều đại nhân vật, giống như Tiêu Trạm một lãnh đạo quyền cao chức trọng, cũng là đầy rẫy. Thư ký của ông ta chưa bao giờ thấy ông ta khách khí đến như vậy. Thậm chí trước mặt Tiêu lão gia, ông ta chỉ cung kính, không phải khách khí.
Rõ ràng lúc này có sự khác biệt.
Người thư ký có cảm giác rằng ông ta đang “có cầu” gì đó với Tiêu Phàm. Thật đúng là kỳ lạ, nếu như thế ông ta có thể đi nhờ Tiêu Trạm một cách quang minh chính đại, sao phải đi cầu cạnh người ít tuổi hơn chứ?
Tuy Phó viện trưởng lại không chút quan tâm tới hoài nghi của thư ký, tất cả chú ý đó bây giờ đều tập trung vào tiếp đãi Tiêu Phàm. Phó viện trưởng không quanh co, vào thẳng vấn đề nói:
- Tiêu trưởng phòng, thật ra tôi đã sớm muốn thỉnh giáo cậu...
Tiêu Phàm cười nói:
- Có phải vì chuyện năm ngoái ông nội của tôi hồi phục nhanh đúng không?
- Đúng thế, chính là chuyện này. Cha của cậu có nói với tôi, việc cậu cho Tiêu lão gia uống thuốc mới khỏi bệnh. Chuyện này thật khó tin. Không phải tôi không tin cậu, nhưng về mặt khoa học thì...
Khoa học chính là: Kết quả của tất cả dụng cụ kiểm tra đều không ngoại lệ hướng đến cái chết!
Kết quả, chỉ trong bảy ngày, sắc mặt Tiêu lão gia hồng hào bước ra khỏi cổng bệnh viện.
Sự thực và “khoa học” về bản chất phát sinh sựtrái ngược.
Phó viện trưởng Ninh không tin sự khác biệt giữa Tây y và Đông y lại lớn đến như thế. Thậm chí dẫn đến tình trạng “chẩn đoán sai”.
Tiêu Phàm mỉm cười hỏi ngược lại:
- Viện trưởng, trong mắt ngài, sức mạnh của trời đất được gọi là sức mạnh của thần linh hay sức mạnh của khoa học?
- Sức mạnh của trời đất? Là sức mạnh của Thần, Phật, Bồ Tát sao?
Phó viện trưởng không khỏi ngơ ngác một chút, nét mặt trở nên đăm chiêu, mang theo cảm xúc lẫn lộn. Tuy rằng ông không phải là người kiên quyết giữ lý luận “trên đời này làm gì có thần linh”. Nhưng cũng không phải người tin vào chuyện thần thoại. Mà tại văn phòng làm việc của ông lại bàn luận về chuyện thần thánh, thật là kỳ quái.
Tiêu Phàm thản nhiên nói:
- Sức mạnh của trời đất không chỉ chỉ riêng về Thần Phật Bồ Tát, ví dụnhư sóng điện, lực từ, tia vũ trụ v.. V.. Đều được xem là sức mạnh của trời đất. Chúng ta đang sống, sinh hoạt ở không gian này, tồn tại năng lượng mà chúng ta không nhìn thấy cũng như không sờ được. Những năng lượng này tuy rằng thần bí, nhưng không phải hoàn toàn không thể nắm lấy. Chỉ cần chúng ta có thể lợi dụng nó, có thể gây ra tác động lớn vào khoa học hiện nay. Người bình thường không thể hiểu được điều kỳ diệu đó.
Ông ngẫm nghĩ hồi lâu, dường như có điều gì đó khiến ông hoang mang bèn nói:
- Xin lượng thứ, Tiêu trưởng phòng, nói với cậu mấy chuyện này, ta quả là thiếu khái niệm trực quan... À cậu có đơn thuốc không? Có thể cho ta xem một chút được không?
Nếu Tiêu Phàm có thể trị cho Tiêu lão gia với phương thuốc đó, chỉ cần có được phương thuốc thì có thể nghiên cứu nó một cách kỹ càng. Tuy trong lòng Phó viện trưởng vẫn còn hoài nghi, chỉ đơn giản xem xét mấu chốt của vấn đề. Cái gọi là “Đá trên núi cũng có thể đánh bóng thành ngọc”, loại phương thuốc thần kỳ này nếu nghiên cứu thấu đáo, đối với việc trị bệnh cứu người, sẽ có công hiệu.
Đó là công đức to lớn.
- Được.
Tiêu Phàm không chút do dự, liền gật đầu đồng ý.
Phó viện trưởng Ninh không đợi lâu, gấp rút đứng dậy đến bàn làm việc bên kia, cầm lấy cây bút, hai tay đưa cho Tiêu Phàm, trên mặt tỏ vẻ phấn khởi.
Tiêu Phàm cầm bút đem phương thuốc phối “Càn Khôn Đại Hoàn đan” viết ra giấy.
Phương thuốc “Càn Khôn Đại Hoàn đan” không phải là bải mật, được chép trong “Vô Cực Thuật Tàng”. Nhưng phàm là đệ tử của Vô Cực Môn đều có thể xem, và cũng không cấm đệ tử truyền phương thuốc này ra ngoài.
Bởi vì chỉ có phương thuốc là hoàn toàn không đủ, không thể bào chế ra “Càn Khôn Đại Hoàn đan”.
Đối phương, còn phải biết phương pháp bào chế.
Chỉ cần nhìn thấy phương thuốc này, Phó viện trưởng đầu óc đã choáng váng. Đã vậy phương thuốc này tổng hợp trên trăm vị thuốc. Phó viện trưởng học thức uyên bác mà ngay cả phần lớn tên thuốc cũng chưa từng nghe qua, ít nhất cũng có sáu mươi đến bảy mươi loại.
Như là Ngọc Giao Long Não, Ô Dương Mộc quả thực chưa từng nghe qua.
Trong cuộc đời sự nghiệp của Phó viện trưởng đây có lẽ là lần đầu tiên ông gặp phải. Nhưng ông lại không hoài nghi tính xác thực của đơn thuốc này. Bởi vì thời điểm Tiêu Phàm viết đơn thuốc này không chút nào do dự. Cho dù là bịa đặt, tuyệt tối không có khả năng trong thời gian ngắn có thể bịa ra hơn một trăm vị thuốc như vậy.
Thậm chí có một số từ còn không biết.
Trăm loại thảo dược ghi trong một đơn thuốc. Tổng cộng chia làm 7 nhóm. Sáu nhóm trong đó, nhiều thì hơn ba mươi vị thuốc, ít thì hơn 10 vị thuốc. Còn nhóm cuối cùng là thuốc dẫn, chỉ có 3 vị thuốc.
Phấn tích theo đơn thuốc, dựa vào lý giải của Phó viện trưởngNinh, phải tách ra chế biến, hơn 100 vị thuốc nấu với nhau, phải cần một nồi to mới đù dùng. Các nước thuốc đã phân đun lại hợp với nhaum tiếp tục đun cùng nhau, cuối cùng mới hoàn thành.
Lý giải này của Phó viện trưởng Ninh về cơ bản là đáng tin cậy.
Ông ta không có khả năng nghĩ đến việc “Luyện đan”, ông ta là một chuyên gia về Tây y chứ không phải là đạo sĩ.
- Đơn thuốc này từ đâu cậu có?
Giống như một toa thuốc từ trời, hoa cả mắt, thời gian ngắn cơ bản không cách nào tiêu hóa, theo bản năng mới hỏi một câu như thế.
Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Chỉ điều chế như thế không đủ. “Càn Khôn Đại Hoàn Đan” luyện chế khá phức tạp, phải có nhiều kinh nghiệm trong việc “luyện đan” mới hoàn thành. Tuy nhiên phối thuốc 6 nhóm phương thuốc này, ngài có thể nghiên cứu một chút, mỗi một nhóm phối thuốc có chút cải biến, đều là phương thuốc tốt.
Tiêu Phàm sở dĩ đem phương thuốc “Càn Khôn Đại Hoàn đan” viết ra cho Phó viện trưởng, không phải để khoe khang, mà để khẳng định người bình thường không tài nào luyện chế ra được, ngay cả sư huynh đệ của Vô Cực Môn những người đã từng bào chế cũng gặp thất bại.
Tuy nhiên Phó viện trưởng đối với kiến thức về Trung cũng biết sơ sơ, lại là Phó viện trưởng của một bệnh viện lớn, phương thuốc sao chép đưa cho ông ta, khiến ông ta có thể nghiên cứu, biết đâu chừng tạo ra được “Càn Khôn Đại Hoàn Đan” cứu mạng. Tiêu Phàm bản thân không tiện mở rộng phương thức, nay giao cho ông ta phụ trách, quả là phù hợp.
Vậy cũng được cho là có cùng mục tiêu
Phó viện trưởng lắc đầu, hai hàng lông mày nhíu chặt nói:
- Toa thuốc này có đến hơn phân nửa tôi chưa bao giờ nghe thấy, những loại thuốc tôi biết đến thì đều là thuốc quý, muốn mở rộng, độ khó quá lớn.
Tiêu Phàm cười, nói:
- Toa thuốc này có thể thay đổi được, trên 90% dược vật đều có thể dùng thuốc Đông y bình thường đến thay thế. Để tôi sửa lại...
Nói xong, Tiêu Phàm nhấc bút lên, viết lại đơn thuốc mới.
Chỉ cần không phải luyện “Càn Khôn Đại Hoàn đan” thật sự, thì không cần sử dụng nhiều loại thuốc trân quý như vậy.
Nhìn toa thuốc sau khi thay đổi, ông ta liền cười ha hả nói:
- Hóa ra còn có loại khác thay thế, như vậy có cơ may rồi...
Toa thuốc mới này thoạt nhìn “thấy hợp mắt”, ít nhất không có từ ngữ hiếm gặp. Phó viện trưởng cảm thấy xấu hổ khi nhận thấy bản thân “học thức nông cạn”, lại chưa từng nghiên cứu về nó.
Bên này đang nghiên cứu về phương thuốc, thư ký gõ cửa bước vào, cầm trên tay một chồng giấy xét nghiệm.
Đây đều là kết quả xét nghiệm của Tiêu lão gia, chỉ có điều, nét mặt thư ký dường như có gì kỳ lạ, chẳng lẽ bản xét nghiệm này có điều gì không ổn sao?
400-phuong-thuoc/1162107.html
400-phuong-thuoc/1162107.html
Đăng bởi | thieuquocviet1999 |
Phiên bản | Convert |
Ghi chú | DOCX |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 604 |