Quà tặng
Tại hội sở Hoa Nhài, Cơ Khinh Sa mặc một bộ trang phục đen đứng trước cửa chính.
Mặc dù hội quán Hoa Nhài là nơi xa hoa nhất thành phố, thường ngày những người ra vào đều là những nhân vật nổi tiếng. Nhưng giống như Cơ Khinh Sa mang một vẻ đẹp gợi cảm và quyến rũ mà không cô gái nào sở hữu được vẻ đẹp lộng lẫy đến như thế, lại không nhiều.
Những người khách ra vào ai cũng không kiềm chế bản thân, muốn ngắm nhìn cô mấy lần. Với ánh mắt thuần khiết, mang trên người một dáng vẻ uy nghiêm, khí chất, dù có làm thế nào cũng không thể che giấu được, dù ai vừa nhìn thấy đều biết rằng vị này chính là một phụ nữ nắm trong tay quyền lực cao, không phải cô gái hồng lâu.
Bất luận nhiều cô gái hồng lâu cao cấp đi chăng nữa, đều che giấu không được vẻ phong trần phảng phất qua từng làn hơi thở. Nếu mọi người chú ý sẽ thấy khác nhau giữa một nữ nhân vật có quyền lực với một kỹ nữ phong trần, bởi phong cách hành sự có phần chênh lệch rất lớn, vừa nhìn đã thấy ngay.
Người có quyền lực, chỉ chú ý đến mục tiêu họ cần, những người khác cơ bản đều không để mắt đến.
Cơ Khinh Sa chính là người như thế. Sự chú ý của cô đang đặt trên chiếc xe Mercedes Benz cao cấp đang từ từ đến.
Khi chiếc Mercedes Benz dừng lại ở trước cửa hội quán, Cơ Khinh Sa bước đến, mở cánh cửa bên hông chiếc xe nhẹ nhàng mỉm cười.
- Tiêu thiếu gia.
Hôm nay Cơ Khinh Sa chủ động mời Tiêu Phàm dùng bữa. Lại nói tới, đây cũng là hình thức thiết yếu nhằm gắn chặt tình cảm, để đôi bên không cảm thấy xa lạ.
Cơ Khinh Sa là chủ tịch tập đoàn Cơ thị, một tập đoàn đồ sộ, xử lý các loại quan hệ đương nhiên là thuận buồm xuôi gió. Càng không cần nói đến Tiêu đại thiếu, loạibằng hữu quan trọng này. Lần này, mời dùng cơm, lý do của Cơ Khinh Sa rất đầy đủ, đón tiếp Tiêu Phàm trở về sau chuyến đi xa.
Chẳng phải Tiêu thiếu gia vừa mới đi Đông Đảo một chuyến, trải qua muôn vạn khó khăn nguy hiểm, vất vả trở về, Cơ Khinh Sa tự mình bố trí bữa ăn này cũng là đạo bằng hữu.
Chuyện có liên quan đến chuyến đi Đông Đảo của Tiêu Phàm là Uyển Thiên Thiên đã nói cho Cơ Khinh Sa biết. Cơ Khinh Sa và Uyển Thiên Thiên giữa hai người vẫn duy trì mối quan hệ chặt chẽ, có nhiều tin đồn thú vị về câu chuyện của Tiêu Phàm cũng do Uyển Thiên Thiên truyền đến tai Cơ Khinh Sa.
Uyển Thiên Thiên vốn là người có tính cách hoạt bát như vậy.
Đương nhiên Tiêu Phàm cũng không lo lắng Uyển Thiên Thiên để lộ bí mật. Thứ nhất Tiêu Phàm là người không có bí mật, không làm điều gì sai trái, là một chính nhân quân tử. Thứ hai Uyển Thiên Thiên là một người có chừng mực, đừng nhìn cô ngày thường muốn nói cái gì làm cái gì đều khiến người khác cảm thấy vô tâm, nhưng lời nào nên nói lời nào không nên nói trong lòng cô đều biết rất rõ.
Đại đương gia của Yên Chi xã vốn không phải là một người phụ nữ không chút tâm cơ nào.
Nếu đã là bằng hữu, Tiêu Phàm không cần thiết che giấu Cơ Khinh Sa hành trình đi Đông Đảo của mình.
- Cơ Tổng.
Tiêu Phàm đi xuống xe, mỉm cười đáp lễ.
Sự chú ý của Cơ Khinh Sa rất nhanh chuyển hướng về phía Tân Lâm. Trang phục của Tân Lâm vẫn như trước, vô cùng giản dị, chiếc quần Jean màu xanh có pha chút trắng phối hợp với áo phông màu trắng đơn giản, mái tóc xõa dài đen nhánh, không một chút phấn son, thanh lịch thoát tục.
Tuy nhiên giờ phút này ánh mắt của Cơ Khinh Sa nhìn Tân Lâm mang theo một cảm xúc nào đó không thể diễn tả bằng lời, như cười như không.
Dù Tân Lâm trước sau vẫn điềm tĩnh tự nhiên, lúc này cũng bị cái nhìn kỳ lạ của Cơ Khinh Sa làm cho thấp thỏm không yên, cô nhẹ nhàng cắn môi, xoay đầu sang hướng khác.
“Xuy...”
Cơ Khinh Sa cười khẽ một tiếng, đi qua kéo bàn tay nhỏ bé của Tân Lâm.
- Chúc mừng, Lâm nhi.
Trên cơ bản Cơ Khinh Sa vẫn kêu Tân Lâm là “Tân tiểu thư”, để thể hiện sự khách sáo, đồng thời cũng lộ ra sự ngăn cách. Nhưng đột nhiên cô ta lại thay đổi, xưng hô một cách tự nhiên, không hề có chút miễn cưỡng nào.
Khuôn mặt trắng nõn, nhỏ nhắn của Tân Lâm lập tức đỏ ửng, thẹn thùng, thậm chí nhẹ nhàng vặn vẹo uốn eo thân mình, hung hăng trợn nhìn Cơ Khinh Sa một cái, rất là thẹn thùng.
Đôi mắt của phụ nữ quá tinh tường phải không?
Điều này có thể nhìn ra được!
Tuy Cơ Khinh Sa gọi “Lâm nhi”, trong tai Tân Lâm có chút không quen, nhưng thời khắc này, Tân Lâm làm gì còn tâm tư để ý chuyện nhỏ như vậy?
Cơ khinh Sa tự nhiên cười nói, thì thầm vào tai của Tâm Lâm, hạ giọng nói:
- Cô bé ngốc, có gì mà phải ngượng ngùng? Phụ nữ mà, sớm hay muộn sẽ có một ngày như vậy. Chị thật lòng chúc mừng em...
Khuôn mặt xinh đẹp của Tân Lâm càng đỏ hơn, răng cắn chặt môi, trong mắt toát ra thần sắc thẹn thùng, nhưng mang theo đó là một chút hạnh phúc và tự hào.
Thật sự đáng để chúc mừng.
Đó là một người đàn ông tài giỏi mọi mặt.
Đừng nhìn Tân Lâm xấu hổ mà ức, thật ra đang lúng túng vẫn là Tiêu Phàm. Người Cơ Tổng mời chính là hắn, làm thế nào mà hắn đến đây, cô ta liền thay đổi tâm điểm. Hai người phụ nữ lại nắm tay ở một bên thì thầm to nhỏ?
Trong lời nói thầm thì này có vẻ như có chút liên quan với Tiêu chân nhân.
Phạm Nhạc đối với tất cả lại tựa như không thấy, ánh mắt bình thản, không biết nội tâm anh ta rốt cục suy nghĩ cái gì. Có lẽ gần như chỉ là khiến Tiêu chân nhân không quá mức xấu hổ, nên làm ra vẻ không biết.
- Lâm nhi, hôm nay quá gấp rút, ta không có chuẩn bị lễ vật. Món quà nhỏ này, tặng cho em coi như quà mừng.
Cơ Khinh Sa mỉm cười, từ cổ mình gỡ xuống một sợi dây chuyền trân châu màu vàng nhạt đeo cho Tân Lâm.
Xâu chuỗi trân châu này nhìn qua không rực rỡ, nhưng Tân Lâm là người có mắt nhìn, liếc mắt một cái có thể nhìn ra được, những thứ này đều tạo ra từ năm giọt ngọc châu, mỗi viên trân châu lớn nhỏ kích cỡ đều tương đồng với nhau. Hơn nữa, đặt biệt là viên trân châu ở giữa, gần như lớn bằng một ngón tay cái của người lớn, lấp lánh vầng sáng dịu dàng, đích thực là cực phẩm.
Giá thị trường của chiếc vòng cổ này, ít nhất tính bạc triệu.
- Cơ Tổng.
Đúng là sự nhiệt tình của Cơ Khinh Sa, khiến Tân Lâm không quen.
Không phải Cơ Khinh Sa đối với cô ấy nhiệt tình như vậy có cái gì khác người, mấu chốt là tính cách Tân Lâm rất lãnh đạm, không thích người khác có trao đổi quá sâu.
Có điều Cơ Khinh Sa là tùy ý thể hiện thiện ý với người khác như thế sao? Có một số phu nhân danh tiếng, Cơ Khinh Sa đều chưa từng đối với họ thân thiết như vậy.
- Lâm nhi, còn gọi là Cơ Tổng sao?
Cơ Khinh Sa có chút tức giận, giương mắt nhìn Tân Lâm.
Tân Lâm tự nhiên cười nói, cũng không sửa lại, nhưng cũng không gọi là “Cơ Tổng” nữa. Dù cho Cơ Khinh Sa có đem vòng cổ trân châu đeo tặng cho cô, viên trân châu to lớn kia đặt trên cổ Tân Lâm càng khiến cô trở nên dịu dàng hơn. Đừng nhìn Tân Lâm bình thường mộc mạc mà nghĩ rằng chiếc vòng cổ quý giá kia không hợp với cô, ngược lại khi mang trên cổ chiếc vòng quý giá đó, khí chất của cô dung hòa với vẻ đẹp của nó, lại càng đẹp hơn. Thậm chí còn đẹp hơn so với đeo trên cổ vị chủ nhân cũ của nó là Cơ Khinh Sa. Dương như chiếc vòng chân trâu này được tạo ra để dành riêng cho cô vậy.
- Thật xinh đẹp!
Cơ Khinh Sa nhìn tổng thể Tân Lâm đánh giá, mỉm cười tán dương nói.
Sau khi đánh giá Tân Lâm, Cơ Khi Sa quay đầu về phía Tiêu Phàm cười nói:
- Tiêu thiếu gia, thật ngại quá, hai chị em chúng tôi chỉ lo nói chuyện thì thào.
Tiêu chân nhân liền sờ sờ cái mũi có chút buồn bực gật đầu.
Nếu như là nói thì thầm thì có thể, phụ nữ mà, đều có thói quen này. Bất kể là người phụ nữ có quyền lực hay những mỹ nhân băng giá tất cả đều như nhau. Nhưng cô đừng ở ngay trước mặt tôi mà nói a, trực tiếp gạt tôi sang một bên, còn nói về “chuyện xấu hổ” của tôi nữa, tưởng tôi không biết sao?
Chỉ có điều lúc này Tiêu chân nhân không tiện phát tác.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ trong hội sở, một hàng bốn người đi đến phòng riêng.
Hai cha con họ Chu của hội sở Hoa Nhài có sở trường là chế biến thức ăn chay. Hơn nữa thức ăn chay ở đây vô cùng đắt. Cơ Khinh Sa hôm nay thiết đãi lại là thức ăn, hơn nữa còn đông người.
Có thể trở thành thành viên của hội quán, còn có ai để ý đến giá cả của một bữa ăn tối chứ?
Đắt cũng tốt, rẻ cũng tốt, đối với họ mà nói, đều không có bất cứ mối trở ngại nào, dù sao cũng chỉ là ký hóa đơn, cuối mỗi tháng sẽ do nhân viên kế toán quyết toán với hội sở. Loại hóa đơn như vậy, Cơ Khinh Sa gần như chưa bao giờ xét duyệt qua. Cô tin tưởng nhân viên kế toán của mình, cũng như tin tưởng vào hai cha con họ Chu.
- Nhất thiếu, nghe nói lần này ở Đông Đảo có xảy ra một số chuyện?
Bốn người ngồi vây quanh một bàn cùng thưởng thức món chay, uống loại rượu gạo. Cơ Khinh Sa thuận miệng hỏi, một đôi mắt đẹp, không dừng lại ở Tiêu Phàm mà nhìn xung quanh.
Không cần đề cập đến điều gì khác, chỉ cần đi một chuyến đến Đông Đảo, mà Tân Lâm đã có sự thay đổi “Long trời lở đất” đến như vậy, thật đúng là một chủ đề thú vị.
Ở Đông Đảo rốt cục chuyện gì đã xảy ra? Ngay cả Tiêu Phàm đều khống thể khống chế?
Mặc dù nói Tiêu Phàm và Tân Lâm bốn năm nay sớm chiều ở chung một phòng, chuyện hai người kết hợp với nhau là chuyện sớm muộn, nhưng chuyến đi Đông Đảo, rõ ràng không phải thời cơ tốt nhất. Trong lúc này khẳng định có nguyên nhân vô cùng quan trọng.
Tiêu phàm nhẹ nhàng cười nói:
- Không có chuyện gì, tình hình căn bản, Thiên Thiên đã kể cho cô nghe rồi chứ?
Tính cả thời gian đi lại, Tiêu Phàm ở Đông Đảo ước tính chừng nửa tháng. Tuy đã để lại phương thuốc và tấm Phù lục cho Uyển Thiên Thiên, dù sao vẫn không có Tiêu Phàm đích thân động thủ, nên mấy ngày này Uyển Thiên Thiên đều quấn lấy Tiêu Phàm, hỏi chuyện ở Đông Đảo. Tiêu Phàm có lòng muốn “quở mắng” cô bé một phen, lại bị cô bé dính vào trong ngực, làm nũng một trận, ý định trách cứ của Tiêu chân nhân bất luận thế nào cũng không nói ra khỏi miệng.
Uyển Thiên Thiên chính là hiếu kỳ, cứ muốn nghe “kể chuyện”, Đươngnhiên, tất cả mọi thứ phát sinh trong thông đạo giữa Tiêu Phàm và Tân Lâm, Uyển Thiên Thiên lại không dám hỏi, nếu không thì, cô thật sự bị ăn mắng.
Sâu trong nội tâm của Uyển Thiên Thiên, muốn hỏi về điều này.
Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng cười nói:
- Nghe người khác thuật lại đâu bằng chính miệng anh nói ra?
Hơn nữa câu chuyệnnày, là Uyển Thiên Thiên dính lấy Tiêu Phàm để nghe, đều khiến người khác đố kỵ ghê gớm.
- Hay không?
Tiêu Phàm nhẹ lắc đầu.
Câu chuyện này, quả thực không hay chút nào,, trong đó có nhiều máu tanh.
- Song chuyến đi Đông Đảo lần này, không phải hoàn toàn không có thu hoạch. Không nghĩ tới tổng đàn của “Cửu quỷ lưu” lại có pháp tướng và khẩu quyết tu luyện hoàn chỉnh của ‘Luân hồi tương ác quỷ đạo’ của Vô Cực Môn. Đáng tiếc Liễu Sinh Hùng bị chết, không có cách nào tiến thêm một bước tìm hiểu tỉ mỉ, không biết năm đó làm cách nào pháp tướng và khẩu quyết lại lưu truyền đến Đông Đảo. Nhưng có thể khẳng định là truyền thừa của “Cửu quỷ lưu” có mối liên hệ mật thiết với “Ác quỷ đạo”.
- Đây là sự thật sao? Làm cho người ta không thể nào tưởng tượng được...
Cơ Khinh Sa lập tức ngạc nhiên thán phục không ngừng.
Tình hình này Uyển Thiên Thiên lại không có nói cho cô ta biết.
Tân Lâm có chút kinh ngạc liếc mắt về phía Tiêu Phàm, không biết Tiêu Phàm tại sao lại đề cập tới chuyện khẩu quyết và pháp tướng của “Ác quỷ đạo” cho Cơ Khinh Sa nghe.
Bất kể nói như thế nào Cơ Khinh Sa là người ngoài, không phải đệ tử của Vô Cực Môn.
Nhưng nghĩ đến Tiêu Phàm làm như vậy, khẳng định có hàm ý
402-qua-tang/1162109.html
402-qua-tang/1162109.html
Đăng bởi | thieuquocviet1999 |
Phiên bản | Dịch |
Ghi chú | DOCX |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 657 |