Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hàn Phi và Trường An Quân

Phiên bản Dịch · 1215 chữ

Trang trí của nhà trọ vô cùng tao nhã. Bàn ghế đều được làm bằng gỗ thông thượng hạng, rường cột chạm trổ, còn có một lớp màn tơ mỏng, ngọc bình phong che phủ.

Tầng một của nhà trọ là nơi để dùng cơm, tầng hai là cư phòng nghỉ ngơi, có thể ở Đại Lương, thủ đô của Ngụy Quốc, mở ra nhà trọ đẳng cấp cao như thế, có thể thấy chủ nhân đằng sau nó hiển nhiên cũng là nhân vật có đường lối.

Trong đại sảnh, thương nhân khách quý đến từ các phương, lần lượt nâng chén say sưa, từng người một đều mặc quần áo hoa mỹ, có thể thấy được thân gia bất phàm.

Thời kỳ Tiền Tần vốn không có các loại gia dụng như bàn ghế, một vị công tử quần là áo lượt đang ngồi xổm trên một tấm đệm mềm mại, chỉ thấy hắn dung mạo anh tuấn, gò má đỏ bừng, say khướt hét lên:

"... Mang, mang rượu ngon lên thêm cho ta!"

Lời nói vừa dứt, liền thấy hắn choáng váng, cả người mềm nhũn ngã xuống trên án.

Một tiểu nhị của quán quần áo tả tơi cười nịnh bước nhanh đến, sau khi nhìn thấy từng dãy bầu rượu trên mặt bàn, hắn do dự một chút, có chút căng thẳng nói:

"Công tử, ngài uống nhiều quá rồi."

Tiểu nhị của quán nói chuyện vô cùng khéo léo, chủ yếu là vị công tử này thực sự đã uống quá nhiều rượu rồi, hắn sợ công tử này không trả nổi.

Mặc dù vị công tử này mặc áo gấm ngọc phục, phong độ nhẹ nhàng, nhưng mà có thể làm tiểu nhị ở cái quán trọ lớn nhất trong Đại Lương thành này, hắn đương nhiên cũng sẽ có kiến thức rộng rãi.

Đối với những công tử quý tộc bình thường mà nói, ra ngoài đều có tuỳ tùng đi theo, còn có hầu giá xe ngựa, thậm chí ngay cả những phú thương kia cũng có gia bộc hầu hạ.

Nhưng vị công tử này lại lẻ loi một mình, ai mà biết trên người hắn có mang theo tiền hay không.

Hàn Phi mặc dù đã uống say khướt, nhưng mà đầu óc của hắn vẫn rất tỉnh táo, từ trong lời nói khéo léo của tiểu nhị, hắn mơ hồ đoán ra được ý của đối phương.

Hắn cười mắng: "Ngươi là sợ bổn công tử không trả nổi?”

Tiểu nhị kia vội vàng cúi đầu, cười nịnh nói: "Dĩ nhiên không phải, người bất phàm như công tử làm sao có thể không trả nổi?"

Tiểu nhị của quán ấp úng hồi lâu, vắt hết não, vẫn không tìm ra được từ ngữ thích hợp để diễn đạt, đành phải cắn răng trả lời.

Hàn Phi lười nói nhảm với tiểu nhị, trực tiếp từ trong ngực lấy ra một cái túi vải nhỏ tinh xảo, mở túi vải ra, đổ hết toàn bộ lên án.

Một lát sau, Hàn Phi đã tỉnh táo năm phần, lúc này hắn mới phát hiện, trong túi của mình rỗng tuếch.

Hắn với vẻ mặt lo lắng, dùng sức lắc lắc, thậm chí còn cầm túi lên nhìn vào trong mấy lần, sắc mặt có chút ngượng ngùng

Tiểu nhị mới vừa rồi còn cười nịnh, lúc này mặt mày tối sầm lại, nghĩ thầm tiểu tử này chắc chắn là đến ăn chực rồi.

Có thể mở một nhà trọ lớn như thế ở bên trong Đại Lương thành, địa vị của chủ nhân nhất định rất cao.

Ở Đại Lương thành, cũng có một số người mà ông chủ sau màn không thể đắc tội nổi, nhưng mấy người kia mỗi ngày đều được chưởng quỹ căn dặn, bảo bọn hắn nhìn thấy phải hầu hạ thật tốt.

Trong những người mà mình không đắc tội nổi kia, nhất định không có vị công tử lạ mặt trước mắt này.

"Công tử, vừa rồi ngươi đã uống rất nhiều rượu, giá của đống rượu này cũng không phải thấp."

Thân phận của tiểu nhị thấp bé, đối mặt với công tử mặc gấm y cũng không dám đắc tội thật, cho dù vị công tử này không có tiền, hắn cũng chỉ có thể đi tìm chưởng quỹ để giải quyết.

Hàn Phi sắc mặt đỏ bừng lên, cũng không biết là vì uống rượu quá nhiều, hay là bởi vì trong lòng xấu hổ.

Hắn liền cắn răng, từ trong ngực lấy ra một miếng ngọc bội, đặt lên án: "Miếng Ngọc bội này của ta, giá trị trăm lượng vàng, hôm nay gán ở chỗ ngươi thế chấp tiền rượu thì thế nào? Ngày mai, ta sẽ đến chuộc lại."

Tiểu nhị kia cũng là người có nhãn lực, thấy mỹ ngọc trong suốt, liền biết giá trị của nó không phải bình thường, lập tức mặt mày hớn hở nói: "Được, được!"

Nói xong cũng đưa tay ra, chuẩn bị cầm ngọc bội kia đi.

Đương nhiên, thứ này hắn không dám tham ô, nhất định phải giao cho chưởng quỹ.

Chính vào lúc này, một miếng vàng nhỏ bị ném tới trên mặt án, một giọng nói trong trẻo vang lên:

"Cái này cũng không phải rượu ngon cực phẩm trị ngàn vàng khó mua gì, chỉ là hạng rượu bình thường, đâu đáng giá bằng ngọc bội như vậy."

"Ngươi xem miếng vàng này có đủ tiền rượu của ngươi không?"

Hàn Phi cùng tiểu nhị của quán đều nhìn về hướng âm thanh truyền tới, chỉ nhìn thấy một công tử nhanh nhẹn, tuổi tác hơi non nớt, khoác trên người một bộ trường bào màu trắng, bên hông đeo một miếng ngọc thạch, sau lưng còn có một đám hộ vệ tay cầm trường kiếm đi theo.

Nhưng thấy hắn diện như quan ngọc (mặt như mũ trên ngọc), dáng vẻ hiên ngang, vừa nhìn liền biết là người lớn lên trong thâm cung, ngũ quan cũng không phải là cái loại yếu đuối kia, mà là người cương nghị, nhất là đôi mắt sáng như đuốc kia, cho người ta một loại cảm giác trầm ổn không hợp tuổi.

Tiểu nhị của quán ngẩn người một lát, nhìn thấy ánh mắt của mấy hộ vệ sau lưng vị công tử kia nhìn mình qua, đối mặt với mấy người kia, hắn chỉ cảm thấy toàn thân run lên, cảm giác sợ hãi không biết đến từ đâu, vội vàng nói: "Đủ rồi, đủ rồi."

Doanh Vị phất phất tay, ra hiệu tiểu nhị lui ra, tiểu nhị như được đặc xá, vội vàng cầm miếng vàng lên, xoay người rời đi.

Hàn Phi lúc này cũng đã lấy lại tinh thần, hắn tràn đầy phấn khởi nói với tiểu nhị: "Mang thêm mấy vò rượu tới cho ta!"

Nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc này của hắn, như thể miếng vàng kia là của hắn vậy.

Hàn Phi lúc này cũng đã tỉnh rượu bảy phần, hắn nhìn Doanh Vị một lượt, rơi vào trầm tư.

Sau đó, Hàn Phi giơ cao hai tay, hành lễ nói: "Phi, tham kiến Trường An Quân!"

Bạn đang đọc Đại Tần: Nho Bì Pháp Cốt Đạo Gia Tâm (Bản Dịch) của Chu Chi Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TueTinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 373

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.