Minh Trần
Bóng trăng mập mờ ẩn hiện dưới mặt nước mênh mong. Ngồi bên trên chiếc thuyền gỗ cũ kỹ, Minh Trần tùy tiện ném một viên đá nhỏ xuống bên dưới mặt nước, miệng ngậm một nhánh cỏ xanh, vô tư để cho hương vị của nó tràn ngập vào miệng.
Khẽ nhấc chiếc cần câu cạnh bên lên nhấp nhả một lúc, liếc nhìn sang thứ ánh sáng mờ ảo của ánh trăng nữa đêm, ngước nhìn lên bầu trời xa xăm vô tận hắn thở dài một hơi dài rồi ném cả chiếc cần câu đang cầm trên tay xuống nước mà nói.
"Chết tiệc".
Nhớ đến khoảnh khắc vô tình va phải ánh mắt của hắn với người con gái mang tên Uyên Nhi à giờ đây trong lòng hắn như dâng lên một nỗi tương tư vô bờ khó tả. Nghĩ ngợi một lúc xa xăm về tương lai mơ hồ của mình, về gia cảnh, về phụ thân, về phụ mẫu về cả thực lực hiện tại của bản thân phút chóc khiến lòng hắn nổi lên hàng trăm đợt dậy sóng khó chịu và tự ti. Đôi lúc những cơn sóng đó như một căn bệnh trầm cảm quái ác cứ đeo bám hắn dai dẳn nhiều năm không chịu buông tha.
"Chết tiệc, sao ta lại ném đi chiếc cần câu yêu quý rồi". Hắn hét lên sau khi tâm trí bừng tỉnh trở lại. Cũng là lúc hắn nhận ra bản thân hắn vừa chính tay ném đi chiếc cần câu yêu quý nhiều năm của mình xuống nước.
Đứng trên thuyền nhìn chiếc cần câu cứ thế càng lúc càng trôi xa mình hơn hắn bực giọng quát mắng rồi phi mình xuống nước bơi nhanh về phía chiếc cần câu.
Giơ tay bắt lấy chiếc cần câu trước mặt, hai chân hắn đạp liên hồi dưới dòng nước tối đen như mực. Giây phút tay hắn bắt được chiếc cần câu, cũng là lúc bên dưới chân hắn như chạm phải một thứ gì đó như một loài cá da trơn nhưng cảm giác mách bảo hắn rằng, thứ bên dưới rất to lớn.
Trèo lại lên thuyền, vào đến bờ nhìn cả người ướt sũng hắn vật vờ mệt mỏi mà nhìn xuống chiếc thùng đựng cá đang trống trơn của mình mà thì thầm nói.
"Mẹ nó chứ, tối nay lại phải ăn tạm quả rừng rồi. Con sông này cứ như không còn một con cá nào để lão tử bắt vậy, chúng nó đi chết hết cả rồi hay sao".
Bực giọng, hắn ngó nghiêng xung quanh một lúc. Chợt, hắn nghe thấy một âm thanh xào xạt phía trong một bụi cây gần đó, ngoảnh đầu lại nhìn, sự tò mò cứ thế trỗi dậy khiến hắn chầm chậm mà bước đến nơi vừa phát ra âm thanh
Quơ hai tay dạt bụi cây sang hai bên, đập vào mắt hắn mà một thân thể đầy rẫy vết thương, máu đỏ nhuộm ướt cả thân thể. Nhìn sơ qua người này không quá ba mươi tuôi từ y phục hắn đoán biết được mơ hồ về thân phận người này.
"Huyền Minh Tông". Âm thanh như có như không, không tự chủ mà phát ra từ miệng của Minh Trần.
Huyền Minh Tông tại phía Bắc khu vực Hoang Uyên này tuy không phải là một đại tông phái, nhưng cũng là một thế lực mà không phải ai cũng có thể trêu vào, huống hồ phía sau Huyền Minh Tông còn có mấy thế lực phụ thuộc khác, liên kết lại cũng là một số lượng cực kỳ lớn. Hơn nữa, tông chủ của Huyền Minh Tông là Huyền Thiên, nghe nói từ mấy năm trước đã sớm bước vào cảnh giới Thiên Tôn Cảnh, thân phận còn là một luyện đan sư ngũ phẩm, uy lực hiệu triệu quần hùng cũng không thua kém gì một cường giả nhất lưu tại Hoang Uyên này, cớ sao tông môn của lão lại ra nông nỗi này. Nghĩ ngợi một hồi lâu Minh Trần tiến lại người đàn ông đang nằm bất động kia, đặt một ngón tay lên mũi lão để xem tình trạng của lão còn sống không, sau khi xác nhận người này đã chết hắn hốt hoảng ngồi bật dậy về phía sau quát mắng.
"Chết tiệc, sao người này lại chết ở chỗ này chứ. Nếu để mấy lão ở Huyền Minh Tông kéo đến đây thì coi như chỗ câu cá phong thủy của lão tử đây bị làm phiền rồi. Không được, ném lão xuống sông luôn vậy".
Đăng bởi | nguyencongphuoc |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 9 |