Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kinh hãi, toàn diệt 1

Phiên bản Dịch · 1170 chữ

Đương nhiên, cho dù cuối cùng có nguy hiểm, hắn cũng sẽ ra tay giải quyết đối phương ngay lập tức, hắn có sự tự tin này.

Mà lúc này

Phan Tháp thì cười lạnh trong lòng, tuy rằng Tô Hạo này rất hung hãn, nhưng muốn ra tay với hắn thì chẳng khác nào muốn chết.

“Để ngươi biết thế nào là lợi hại!”

Phan Tháp cười khẩy một tiếng, một quyền đánh thẳng về phía nắm đấm của Tô Hạo.

Hắn muốn một quyền đánh nát nắm đấm của Tô Hạo.

Ngay khi nắm đấm của hai người sắp chạm vào nhau, Tô Hạo lao tới trên không trung, trong mắt lộ ra nụ cười.

Nhìn thấy nụ cười của Tô Hạo, Phan Tháp không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

Sau đó hắn liền thấy từ trong tay Tô Hạo bắn ra một sợi dây leo màu máu, trong nháy mắt đã xuyên thủng nắm đấm của hắn.

Khoảnh khắc nắm đấm bị xuyên thủng, một nỗi sợ hãi chết chóc xuất hiện trong lòng Phan Tháp, đồng tử hắn co rút lại, điên cuồng điều động chân khí trong cơ thể, thân thể nhanh chóng lùi về phía sau, muốn giứt ra sợi dây leo màu máu đã xuyên qua nắm đấm, chui vào cánh tay hắn.

Nhưng mà sợi dây leo màu máu kia, ngay khi chui vào cánh tay hắn, liền bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, chỉ trong chốc lát đã bao phủ toàn bộ cánh tay hắn.

Những sợi dây leo này mọc đầy gai nhọn, những gai nhọn này đang hút máu và chân khí của hắn.

“A!”

Cơn đau dữ dội khiến khuôn mặt Phan Tháp trở nên vặn vẹo, hắn hét lên thảm thiết.

Xoẹt!

Đúng lúc này, Lỗ Nghĩa, người trước đó không ra tay, đã ra tay chém đứt cánh tay của Phan Tháp.

Cánh tay rơi xuống đất, Phệ Huyết Ma Đằng bao phủ trên cánh tay lập tức hút sạch huyết nhục trên cánh tay của Phan Tháp.

“Cái này!”

Nhìn thấy biến hóa trước mắt, đồng tử của Lỗ Nghĩa cũng co rút lại, sau đó kinh hãi nhìn Tô Hạo.

“Chúng ta đi!”

Lỗ Nghĩa không chút do dự, hét lớn với Phan Tháp đang đau đớn gào thét.

Vừa dứt lời, thân hình hắn nhanh chóng lùi về phía sau, chạy về phía xa.

“Chạy? Các ngươi quá xem thường ta rồi, hôm nay những kẻ ở đây đều phải chết, Phệ Huyết Ma Đằng, điên cuồng cắn nuốt cho ta!”

Tô Hạo lạnh lùng nói.

Phệ Huyết Ma Đằng vốn đang cắn nuốt cánh tay của Phan Tháp, sau khi nhận được chỉ thị của Tô Hạo, liền nhanh chóng chui xuống đất, sau đó bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, trên những thi thể bị Tô Hạo chém chết kia, cũng xuất hiện vô số Phệ Huyết Ma Đằng.

Phan Tháp bị mất một cánh tay, đang bị thương gào thét, sau khi nghe thấy tiếng của Lỗ Nghĩa, cũng chạy về phía xa.

Nhưng dưới chân hắn, một sợi dây leo màu máu đột nhiên xuất hiện, quấn lấy người hắn, sau đó toàn thân hắn bị dây leo của Phệ Huyết Ma Đằng bao phủ.

Thân hình Lỗ Nghĩa lao đi, trong lòng đang tấn công, hắn không dám quay đầu lại nhìn, chỉ có thể dốc hết sức chạy trốn.

Nhưng ngay khi hắn nhảy lên một lần nữa…

Đột nhiên, trên một tảng đá bắn ra một sợi dây leo, gai nhọn của dây leo phát ra ánh sáng sắc bén, tốc độ nhanh đến mức hắn căn bản không thể né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngực mình va vào gai nhọn đó.

Hắn còn có thể nhìn thấy gai nhọn đâm xuyên qua ngực mình, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, sau đó ý thức của hắn rơi vào bóng tối.

Phệ Huyết Ma Đằng đâm vào ngực hắn nhanh chóng lan ra khắp cơ thể hắn, dây leo cứng như lợi kiếm, treo thi thể hắn lên không trung, sau đó huyết nhục của hắn bị Phệ Huyết Ma Đằng cắn nuốt đãi tận.

Phụt

Trong nháy mắt, một bộ xương khô rơi từ trên không trung xuống.

“Ầm!”

Lúc Tiếu Hổ tránh được đòn tấn công của Tô Nguyên và Tô Năng, liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.

Ban đầu hắn còn tưởng rằng đó là tiếng kêu thảm thiết của Tô Hạo, hắn cười khẩy quay đầu lại nhìn.

Nhưng ngay sau đó sắc mặt hắn đại biến, bởi vì hắn quay đầu lại thì thấy Phan Tháp bị đứt một cánh tay, đang bị một đám dây leo màu máu bao vây, kêu thảm thiết, trong nháy mắt đã bị cắn nuốt thành bộ xương khô.

Ở một bên khác, Lỗ Nghĩa nhảy lên không trung bị gai nhọn đâm xuyên ngực, treo lơ lửng trên không trung, cũng biến thành bộ xương khô rơi xuống.

Ánh mắt hắn không khỏi nhìn xuống mặt đất.

Lúc này trên mặt đất đã không còn thi thể, chỉ còn lại những bộ xương khô không có huyết nhục.

Trên trán Tiếu Hổ toát ra những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, không ngừng rơi xuống, tay cầm đao cũng run lên, dường như không nghe theo sự điều khiển của hắn nữa.

“Mẹ kiếp, thật là đáng sợ, thứ này rốt cuộc là cái quái gì vậy?”

Trong mắt Tiếu Hổ tràn đầy vẻ kinh hãi.

Hô!

Sau khi Phệ Huyết Ma Đằng cắn nuốt hết huyết nhục của những người này, liền biến thành một sợi dây leo nhỏ, hóa thành một đạo huyết quang, xuất hiện trong tay Tô Hạo, nhưng không dung nhập vào cơ thể Tô Hạo.

Tô Hạo vừa nghịch Phệ Huyết Ma Đằng, vừa chậm rãi đi về phía Tiếu Hổ đang vô cùng sợ hãi.

“Ta cho ngươi một cơ hội, nói cho ta biết, là ai muốn giết ta!”

Ánh mắt Tô Hạo lạnh lùng nhìn Tiếu Hổ.

“Chúng ta chỉ là bọn cướp, chỉ muốn cướp một ít đồ mà thôi.”

Tuy rằng Tiếu Hổ rất sợ hãi, nhưng hắn vẫn muốn giãy dụa một chút.

Xoẹt

Phệ Huyết Ma Đằng trong tay Tô Hạo, trong nháy mắt đã chui lên mặt Tiếu Hổ, một sợi dây leo duỗi ra gai nhọn, gai nhọn đó chĩa vào đầu hắn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đâm vào đầu hắn.

Gai nhọn tựa như lưỡi dao sắc bén, dưới ánh sáng lóe lên hàn quang lăng lệ, Tiếu Hổ mồ hôi lạnh lại ướt đẫm.

"Ta nói, là mệnh lệnh của Tần Hạo công tử."

Trước sinh tử, Tiếu Hổ hắn cũng chỉ có thể lo trước mắt, trước tiên tránh thoát kiếp nạn này rồi tính.

Nếu như có thể trở về, hắn muốn đem đám thám tử kia từng tên từng tên một chém chết.

Bạn đang đọc Đánh Dấu Từ Bộ Khoái Bắt Đầu (Bản Dịch) của Thăng Đấu Yên Dân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HámThiênTàThần
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 302

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.