Quay lại học viện
Chương 9
“ Tiểu Phong, tới!”
Người đại diện đẩy cửa bước vào, thấy Mạnh Tiểu Phong ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, đôi chân cao cao nhấc lên, vội vàng đóng cửa lại, nhắc nhở cô: “Buông chân xuống, ngồi nghiêng, khép hai chân lại.”
Mạnh Tiểu Phong mặc áo phông trắng đơn giản và quần jean, tóc buộc đuôi ngựa thoải mái. Khi cô quay đầu, đôi khuyên tai hình lá phong khẽ chạm vào nhau, phát ra âm thanh trong trẻo.
Gương mặt không trang điểm của cô mang vài phần sắc bén. Nghe người đại diện nhắc nhở, cô che mặt rên rỉ: “Lực ca, tha cho em đi. Lúc nào cũng phải giữ hình tượng như Thanh Liên, em thật sự không làm nổi.”
Người đại diện bị Mạnh Tiểu Phong ồn ào đến đau cả đầu, đỡ trán: “Được rồi, có vài đạo diễn liên hệ anh, nói rằng có nhân vật rất hợp với em. Lại đây xem thử em thích cái nào.”
Mạnh Tiểu Phong buông tay, kinh ngạc hỏi: “Nhanh vậy sao?”
Cô chỉ vừa tốt nghiệp, không kinh nghiệm, không tác phẩm. Khi được phân đến tay Lực ca, cô nghĩ rằng mình sẽ bị “đóng băng” một thời gian. Không ngờ chưa đầy một tháng đã có công việc.
Lực ca cảm thán: “Em may mắn thật. Lúc ký hợp đồng, anh cũng không nghĩ em có thể nổi tiếng chỉ nhờ một vai trong phim cổ trang.”
Nhờ sức nóng của bộ phim “Tương Tư Đậu Đỏ”, Mạnh Tiểu Phong tranh thủ nhận thêm vài dự án để chuyển đổi khán giả thành người hâm mộ. Tuy nhiên, khi đọc qua các kịch bản, cô nhận ra:
“Tại sao nhân vật nào cũng là đại tiểu thư?”
Trong góc phòng nghỉ có ba hàng giá áo, treo đầy trang phục và phụ kiện của Thanh Liên. Lực ca xoa mũi, nói: “Do Thanh Liên để lại ấn tượng quá sâu sắc. Trong nửa năm tới, chắc em chỉ có thể đóng những vai tương tự.”
Mạnh Tiểu Phong suy tư. Đây vừa là lợi thế, vừa là bất lợi. Vai Thanh Liên quá nổi bật khiến cô khó thoát khỏi cái bóng của nhân vật này.
Sau khi cẩn thận chọn lọc, cô quyết định nhận một vai không quá giống Thanh Liên. Cô chia sẻ tin này lên nhóm chat, lập tức nhận được hàng loạt lời trêu chọc:
Không cần phải nói cũng minh bạch ý đạo diễn, rõ ràng đạo diễn muốn Tiêu Ngự bù đắp tiếc nuối trong phim.
Mạnh Tiểu Phong nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc vẫn không nhịn được, dò hỏi những người khác, chia sẻ câu chuyện này với Úc Cảnh để “lên án” mọi người nhập vai quá sâu. Úc Cảnh đọc xong không nhịn được cười, còn đăng cả đoạn chat lên mạng.
Người xem một bên cười haha, một bên ở trong bình luận truy vấn Úc Cảnh Thẩm công tử là ai sắm vai, bọn họ tuyệt đối không đánh người, chỉ muốn mắng hai câu.
Sau khi “Tương Tư Đậu Đỏ” kết thúc, khán giả chuyển từ tiếc nuối sang phẫn nộ, liên tiếp mấy ngày đều mắng, đặc biệt nhắm vào bà mối và Thẩm công tử.
Nhưng khác với bà mối, Thẩm công tử lại khiến họ không thể tìm ra danh tính, tức giận đến mức oa oa kêu to. Thật vất vả bình tĩnh, bọn họ không còn mắng chửi, nhưng vẫn ruột gan cồn cào muốn biết Thẩm công tử là ai.
Úc Cảnh cười đủ rồi, cuối cùng tiết lộ:
Người xem: “!!!”
Tiêu Ngự là Thẩm công tử? Cả đám kéo nhau sang trang cá nhân của Tiêu Ngự, để lại những bình luận châm chọc:
Tiêu Ngự thành thật đáp:
Người xem cũng đã nhìn ra [ Tương Tư Đậu Đỏ ] toàn bộ đều là miễn phí trao quyền, bọn họ chỉ nghĩ đạo diễn thích như vậy, không nghĩ tới là bởi vì hắn quá nghèo.
Người xem chép chép miệng, sau đó đồng loạt quay lại Thiên Toàn video, điên cuồng tặng phiếu, đẩy Úc Cảnh lên hạng nhất.
Úc Cảnh hoàn toàn không lo lắng có người vượt qua mình.
Từ tủ quần áo lấy áo khoác xám có mũ tròng lên, Úc Cảnh đeo một đôi giày thể thao đi ra cửa, ra tới cửa, hắn lại quay lại lấy kèn xô na treo ở trên eo.
Tạo hình chả ra làm sao, mọi người tập mãi thành quen, không ít người cùng Úc Cảnh chào hỏi, khen hắn càng thổi càng tốt.
Úc Cảnh nhất nhất đáp lại, đi vào trạm vừa vặn có một chiếc xe buýt, hắn dùng quang não quét một cái, tìm một vị trí ngồi xuống.
Đông Hoa Liên Bang trở thành chủ nhân của tinh hệ này, họ tận lực tái hiện những giá trị từ mẫu tinh, như trang web video Thiên Toàn hay học viện Dao Quang, các cơ quan có bối cảnh chính phủ, đều được thành lập trong thời gian gần đây.
Thiên Toàn võng đang tổ chức lễ kỷ niệm trăm năm, và năm ngày sau đó sẽ là lễ kỷ niệm trăm năm thành lập học viện Dao Quang.
Nguyên chủ từng rời khỏi học viện...
"Oa a a a!" Tiếng khóc xé lòng cắt ngang hồi ức của Úc Cảnh. Phía trước, một đứa trẻ khoảng năm tuổi, miệng đầy máu tươi, quỳ rạp trên mặt đất khóc lớn.
Người mẹ ngồi cạnh, bờ vai run rẩy, dùng quang não quay lại cảnh đứa trẻ lăn lộn, như muốn lưu giữ "lịch sử đen" của con mình.
Hành khách trong xe ồn ào:
"Mau đứng lên, mẹ cậu đang quay video cậu khóc nhè để sau này cậu khỏi tìm được vợ."
"Ha ha ha, thay răng à? Không lẽ răng đã gãy hết rồi?"
"Ôi, đứa nhỏ này hô hấp mạnh thật, khóc không ngừng được hai phút."
Úc Cảnh nhíu mày. Tiếng khóc sắc nhọn của đứa trẻ làm hắn đau đầu. Khi đứa bé há miệng khóc lớn, máu tươi không ngừng tuôn ra, nhanh chóng làm đỏ cả cằm.
"Này, trạm kế có bệnh viện, chị nên đưa cháu..."
Chưa kịp nói hết câu, Úc Cảnh thấy đứa trẻ bật dậy, đỉnh đầu mọc ra hai tai thú, răng nanh dài ra, cơ thể biến đổi thành một sinh vật nửa người nửa thú. Nó cắn một cái vào lan can sắt, hàm răng sắc nhọn cắn đứt lan can với tiếng rắc lớn.
Người mẹ vẫn cười, quay sang hỏi Úc Cảnh: "Hửm? Anh vừa nói gì? Trong xe ồn quá, tôi không nghe rõ."
Úc Cảnh: "... Không có gì."
Trong thời đại này, tiến hóa là điều bình thường. Nhưng cảnh tượng vừa rồi khiến Úc Cảnh không khỏi nhớ đến những khúc mắc của nguyên chủ.
Người mẹ vỗ nhẹ vào đầu đứa trẻ, bảo nó biến trở lại. Đứa trẻ gầm gừ, không tình nguyện nhưng vẫn trở lại hình dạng ban đầu. Người mẹ rút khăn giấy từ túi, lau sạch máu trên cằm con. Miệng vết thương nhỏ bằng móng tay cái khép lại chỉ sau vài hơi thở.
Úc Cảnh cảm thấy phức tạp, lần đầu tiên nhận thức rõ ràng về thời đại tinh tế này.
Khi xe dừng ở trạm, Úc Cảnh xuống xe. Trước mắt anh là cánh cổng nguy nga của học viện. Một nhóm học sinh ồn ào đi qua. Anh thử dùng quang não quét qua cổng.
Tại cổng Dao Quang học viện, Úc Cảnh nhìn cảnh vật quen thuộc. Khi đi vào, người máy canh giữ ở cửa mở cửa ra và nói: “Hoan nghênh trở về, học sinh trẻ tuổi.”
Úc Cảnh bước vào học viện với phong thái điềm tĩnh, khác biệt hoàn toàn với không khí náo nhiệt xung quanh. Từ xa, tiếng hò reo từ sân vận động vang lên đầy nhiệt huyết, xen lẫn tiếng bước chân gấp gáp của những học sinh chạy vội để không bị trễ giờ học. Trong đám đông hỗn loạn, sự trầm tĩnh của Úc Cảnh khiến anh trở thành tâm điểm chú ý.
"Úc Cảnh?"
Nghe tiếng gọi, Úc Cảnh quay đầu lại. Đứng đó là Hoa Doanh Doanh cùng một nữ sinh khác. Cả hai đều ngạc nhiên khi thấy hắn, đặc biệt là cô gái bên cạnh Hoa Doanh Doanh, ánh mắt sáng lên đầy phấn khích.
"Các cô không có tiết học sao?" Úc Cảnh hỏi.
Hoa Doanh Doanh lắc đầu: "Buổi chiều mới có lớp. Anh về đây vì kỷ niệm ngày thành lập trường à?"
Úc Cảnh nhìn quanh khung cảnh quen thuộc dường như đã thay đổi rất nhiều. Anh đáp nhẹ nhàng: "Đúng vậy. Học viện tổ chức lễ kỷ niệm trăm năm, rất nhiều người cũng trở lại."
Cô gái đi cùng Hoa Doanh Doanh đột nhiên tiến tới, hạ giọng nhưng không giấu được sự kích động: "Úc Cảnh? Là Úc Cảnh đứng đầu bảng Phong Vân trên Thiên Toàn võng đó sao?"
Úc Cảnh nhướng mày: "Có vấn đề gì không?"
Cô gái nở nụ cười rạng rỡ: "Chào anh! Em là Dư Mạn Mạn, một fan trung thành của anh! Anh có thể ký tên cho em được không?"Không chờ Úc Cảnh trả lời, cô đã nắm lấy tay anh, hai mắt tỏa sáng, hận không thể đem Úc Cảnh trong ngoài sờ một lần.
Hoa Doanh Doanh phải giữ chặt bạn tốt, kêu cô nàng bớt phấn khích, buổi chiều là công khai khóa, hai người lôi kéo Úc Cảnh tiến vào phòng học lớn.
Khi đến giờ học, Úc Bạch tiến vào phòng học, theo thói quen tìm kiếm thân ảnh Hoa Doanh Doanh, thấy Hoa Doanh Doanh đứng bên người Úc Cảnh, sắc mặt trầm xuống, thực mau lại treo lên biểu tình kinh hỉ, lớn tiếng hô: "Anh! Sao anh lại ở đây?"
Toàn bộ phòng học đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn, không biết ai nói câu:
“Anh trai… Là Úc Cảnh bị đuổi khỏi học viện vì sao chép? Cư nhiên còn có mặt mũi trở về!”
Đăng bởi | Lilianna1901 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |