Anh em nhà Kent
Thị trấn Smallville, tiểu bang Kansas, nước Mỹ.
Xe bán tải lao nhanh trên đường, xung quanh là đồng lúa bát ngát.
Johnathan Kent đang lái xe, mà Martha Kent ngồi ở vị trí kế bên tài xế, hai vợ chồng ban đêm gió lạnh thế này đi ra ngoài đồng cũng là vì thấy hỏa hoạn xuất hiện ở cánh đồng.
Johnathan chân mày cau lại, là một vị chủ nông trường, kiêng kị nhất chính là đồng lúa của bản thân gặp bất chắc, nhất là vào thời điểm lễ thu hoạch sắp tới thế này.
Bà Martha ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn thấy chồng mình nhíu chặt lông mày, thấp giọng an ủi.
"Anh chỉ lo lắng."
Johnathan dưới mũ cao bồi ánh mắt vẫn không giảm đi lo lắng, hướng vợ mình nói ra. "Có người cố ý phóng hỏa."
Mấy giây sau, hai vợ chồng nhà Kent liền đã tới vị trí phát ra hỏa hoạn.
Sau khi xuống xe, nhìn thấy một màn trước mắt, hai vợ chồng kinh ngạc ngây người.
Dù sao trước mắt hai người là hai cái hố sâu, bên trong hai cái hố sâu là hai chiếc phi thuyền vũ trụ đã mở ra khoang thuyền, hai đứa trẻ nằm ngoan ngoãn trong đó.
"Ôi chúa ơi, đây là?" Martha che miệng lại, phát ra âm thanh không thể tin tưởng.
Johnathan tỉnh táo hướng bốn phía xung quanh quan sát, trong tay ông còn đang cầm lấy súng săn, sau khi không thấy có gì nguy hiểm mới thu hồi súng săn lại, dọc theo hố sâu biên giới trượt xuống.
Đi tới trước chiếc phi thuyền đầu tiên, chiếc này sở hữu ngoại hình hình cầu, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy đứa trẻ bên trong đưa ra, đứa trẻ này vậy mà sở hữu một cái đuôi khỉ.
Ở một bên, bà Martha cũng tới chiếc phi thuyền còn lại, ôm ra bên trong một đứa trẻ khác, đứa trẻ này có vẻ bình thường hơn nhiều.
Hai vợ chồng nhìn nhau một cái, bà Martha không khỏi vui vẻ lên tiếng.
"Đây không lẽ là món quà mà thượng đế gửi tới cho chúng ta?"
Sau đó hai vợ chồng cùng nhau thảo luận vấn đề nhận nuôi hai đứa trẻ, hoàn toàn không để ý tới đứa trẻ có đuôi khỉ kia đang ti hí mở ra mắt, quan sát lấy hai người.
"Johnathan và Martha Kent sao? Ra là mình xuyên không tới vũ trụ DC."
Đứa trẻ có cái đuôi khỉ thầm nghĩ, hiển nhiên đứa trẻ này là một người xuyên không, hơn nữa người xuyên không này còn thức tỉnh một cái hệ thống Dragon Ball rồi nhận được người Saiyan huyết thống.
Khóe miệng đứa trẻ aka người xuyên không cong lên, lâm vào huyễn tưởng bản thân trở thành anh hùng người Saiyan sau đó đi câu gái ở vũ trụ DC.
"Johnathan đứa bé này tỉnh rồi, nó còn đang cười với chúng ta kìa!" Thanh âm mừng rỡ của Martha vang lên, kéo đứa trẻ trở lại thực tế, nhìn bố mẹ nuôi tương lai không biết lúc nào đã dừng thảo luận, một mặt cưng chiều nhìn mình chằm chằm.
Johnathan cũng vui vẻ lên tiếng nói.
"Hai đứa trẻ cùng được nhặt chung một ngày, đứa này tỉnh trước, để nó làm anh trai đi!"
Martha ở một bên rất vui vẻ gật đầu đồng ý, mà đứa trẻ kia thì càng thêm vui vẻ.
"Vậy là ta đã trở thành anh trai của Superman sao? Haha, thú vị thú vị."
...
16 năm sau, trường trung học Smallville.
Theo ngày vũ hội càng thêm tới gần, các học sinh cấp ba sở hữu thanh xuân hormone càng thêm xao động lên, trong trường học số lượng học sinh thành đôi đột nhiên tăng mạnh.
Clark Kent, cũng chính là Superman trong tương lai, đang đeo theo ba lô, biểu lộ uể oải từ trong cổng trường đi ra.
Đối với chuyện sáng nay không thể thành công xin bố mẹ cho gia nhập đội bóng bầu dục, Clark vẫn là rất để ý.
Nếu anh có thể gia nhập đội bóng, sau đó sử dụng lực lượng của bản thân, liền có thể dễ dàng trở thành ngôi sao của đội bóng, giống như Whitney - bạn trai của cô gái anh thích thầm.
Tâm tình không tốt Clark, vừa bước ra ngoài cổng trường, liền thấy cô gái mà bản thân thích thầm - Lana Lang đang cùng bạn bè ở một bên nói nói cười cười.
Lúc này còn là thiếu niên mới biết yêu Clark, lập tức say đắm nhìn ngắm, không dời nổi bước chân.
Ngơ ngác quan sát được vài giây, Clark đã thấy Lana Lang được bạn trai của cô Whitney đón đi, lúc này anh mới tỉnh lại, sau đó hậm hực tiếp tục đi.
Uể oải tầm mắt trong lúc vô tình liếc tới trong ngực ôm sách, Clark có chút ngẩn ra, kia chính là tuyển tập các tác phẩm nổi tiếng của Friedrich Nietzsche mà anh rất yêu thích, bên ngoài bìa sách có một câu.
"Người có thể ước thúc hành vi, lại không thể ước thúc tình cảm, bởi vì tình cảm là biến đổi thất thường."
Đọc nhẩm lên trên trang bìa quyến sách, Clark tâm tình có chút thoải mái hơn.
Đúng vậy, anh có thể khống chế bản thân sức mạnh, nhưng khó có thể khống chế tình cảm bản thân dành cho Lana.
"Quả nhiên, tình cảm so với hành động còn khó khống chế!" Clark cảm khái một câu.
"Ê Clark, xe trường sắp đi rồi, cậu có lên xe hay không?"
Trên xe bus trường học, Clark bạn thân - Pete Ross từ trong cửa sổ xe thò ra thân thể, hướng phía anh hô.
"Xin lỗi, tớ hơi thất thần một chút, lập tức tới đây!"
Clark hướng bạn học áy náy nói, sau đó nhanh chóng hướng phía xe trường học vọt lên.
Trong ánh mắt không kiên nhẫn của lái xe trường học, Clark xấu hổ cúi người xin lỗi, sau đó tìm lấy chỗ trống ngồi vào, xe bus lúc này cũng khởi động.
Bởi vì xe bất ngờ khởi động, Clark thì đang vẫn suy nghĩ về Lana, không giữ vững trọng tâm ngã một phát, gây lên đám bạn học khác trong xe một trận cười vang.
Clark hốt hoảng đứng lên, vội vã hướng về phía hàng cuối còn trống chỗ đi tới.
Ở cuối xe, Pete Ross, Chloe Sullivan cùng một thiếu niên Châu Á đang ngồi.
Clark ngồi cạnh bên thiếu niên Châu Á kia, thiếu niên này sở hữu kiểu tóc quái dị, gương mặt anh tuấn, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, thân thể cường tráng.
"Anh Sam, hôm nay bài tập tiếng Anh của anh đã nộp chưa?"
Thiếu niên tên Sam, tên đầy đủ là Samuel Kent, chính là 16 năm trước xuyên không tới vũ trụ DC, trở thành anh trai của Superman, hơi lười biếng nói.
"Chưa làm xong, mà em hỏi cái này làm gì, hay muốn giúp anh làm?"
Samuel lúc đầu trở thành anh trai của Superman thật sự rất hưng phấn, nhưng 16 năm qua, Clark ngược lại đóng vai anh trai, luôn thúc giục anh học tập, cực kỳ phiền chán.
"Sam, anh không thể như vậy!" Clark có chút không vui nói.
Samuel ánh mắt không kiên nhẫn nhìn qua Clark, thấy anh trai mình cái dạng này, Clark liền đánh trống lui quân, dù sao anh biết nếu còn nói tiếp, Samuel khi về nhà sẽ tẩn anh một trận.
Sau đó Clark không dám làm phiền Samuel nữa, quay đầu qua cùng Chloe và Pete nói chuyện, Samuel cũng không quan tâm quay đầu ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng lại đang suy nghĩ về biểu hiện Clark gần đây.
Năm nay hai người cùng lên cấp ba, Clark đã bắt đầu thể hiện ra những khả năng siêu phàm của bản thân như: siêu sức mạnh, siêu tốc độ, thân thể bất hoại,...
Nhưng so ra, Clark biểu hiện trong mắt vợ chồng nhà Kent cũng không kinh khủng bằng Samuel.
Dù sao Samuel hiện nay đã mở khóa rất nhiều kỹ năng cùng nâng cao sức chiến đấu nhờ vào hệ thống, Vũ Không Thuật, Kamehameha, Giới Vương Quyền, Ma Phong Ba, Dịch Chuyển Tức Thời, Genki Dama, trạng thái Siêu Saiyan,...
Đương nhiên Samuel cũng không vì thế mà coi thường Clark, dù sao Clark sau này sẽ trở thành Superman, chống lại không ít kẻ địch có khả năng đe dọa tới đa vũ trụ, hiện tại chẳng qua chưa khai phá hoàn toàn sức mạnh thôi.
Chỉ là Samuel vẫn rất đắc ý, dù sao hiện tại anh có thể bán hành cho Superman tương lai.
Samuel sớm đã thể hiện ra rất nhiều năng lực siêu phàm của bản thân, tuy nhiên anh che giấu rất tốt trong mười mấy năm qua, để vợ chồng nhà Kent không mấy lo lắng, trái lại Clark vừa thức tỉnh siêu năng lực, lại để họ lo lắng hơn.
Bỗng nhiên, có một vài thanh âm cực kỳ để Samuel ngứa tai vang lên.
"Ê Clark, mày vẫn chưa thay đổi cái bộ trang phục quê mùa trên thân đi à?"
"Haha, mày không biết nó xuất thân từ nông trường mà ra à?"
Ngồi ở hàng trước vài thằng ngu không biết từ đâu ra, hướng Clark mỉa mai, trêu ghẹo.
Clark trên mặt có chút khó chịu, nhưng cố gắng khống chế bản thân.
"Sao thế? Thằng con trai nhà Kent tức giận rồi, tức thì mày đánh tao à? Haha, cái Kent nông trường, bảo sao lúc nào tới trường cũng thoang thoảng mùi cứt bò."
Một thiếu niên cường tráng, trên mặt tàn nhang giăng đầy, khuôn mặt khiêu khích hướng phía Clark nói.
Xung quanh tên thiếu niên, một đám lưu manh học sinh nghe được lời này, cũng mở miệng bắt đầu khiêu khích.
Đám học sinh này đều quen biết với Whitney, trước đây hoàn toàn không hề có hiềm khích gì với Clark, chả qua nghe nói Clark thường xuyên tiếp cận Lana, muốn thay Whitney ra mặt mà thôi, chỉ là đám này không biết, Clark có thể nhân từ, nhưng sở hữu tính cách kiêu ngạo, bản tính hiếu sát của người Saiyan như Samuel thì không.
Clark hiển nhiên cũng nhận ra điều này, biết anh trai rất yêu bố mẹ và nông trường, trên khuôn mặt thần sắc tức giận rất nhanh chuyển thành hoảng sợ, hướng về phía bên trái anh trai nhìn lại.
Quả nhiên, Samuel hiện tại trong mắt đã giăng đầy tơ máu, Clark đang muốn ngăn cản đã thấy anh trai mình dơ tay lên.
"Ầm" một tiếng, cả chiếc xe bus rung lắc dữ dội, chiếc xe bus trường đang đi tới giữa cầu, người lái xe cũng bị giật mình nhảy một cái, hoảng loạn đánh lái qua một bên, đâm gãy thành cầu lâu năm thiếu tu sửa, "ầm" một tiếng, cả chiếc xe cứ thế lao thẳng xuống nước.
Samuel lúc nãy chỉ đơn giản sử dụng một đòn vô hình khí công, đánh thẳng vào một thân xe, anh lúc này liền muốn cho cả cái đám này đi chết.
"A!"
Chiếc xe bus rơi xuống dòng sông, các học sinh trong xe lúc này hoảng loạn thét lên.
Mấy tên học sinh cá biệt lúc nãy mỉa mai Clark, đang ngồi không ngay ngắn, nghiêng nghiêng ngửa ngửa, đột nhiên gặp tình huống này, lập tức ngã sõng soài ra sàn xe, thằng ngu cơ bắp lúc nãy khiêu khích Clark nhiều nhất đầu còn bị đập vào thành ghế, bắt đầu chảy máu ra.
Ngoài đám này ra, các học sinh khác an phận hơn, trong quá trình xe rơi xuống, cũng đã kịp thời vịn chặt được vật gì đó, nên không bị thụ thương gì.
Pete cùng Chloe ngồi cạnh Clark cũng được anh giữ lại, không bị làm sao cả.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, rất nhanh nước sông mãnh liệt tràn vào.
"Ôi chúa ơi! Cứu con với!"
"Huhu, bố mẹ ơi, con không muốn chết!"
"Nước vào đây rồi, nhanh chóng đập vỡ cửa sổ hoặc mở cửa phía sau để thoát ra!"
Nhìn thấy mãnh liệt đục ngầu nước sông tràn vào đến, nguyên bản đã cực kỳ hoảng sợ nhóm học sinh cấp ba lần nữa lọt vào trong to lớn hơn khủng hoảng.
Mà Samuel sớm dùng sức lực phi thường của bản thân, bất chấp áp lực nước, mở ra cửa sau xe thoát ra ngoài, Clark thấy vậy cũng hỗ trợ Pete và Chloe từ phía này thoát ra.
Một số học sinh phát hiện ra cửa sau đã mở, muốn tiến tới để thoát ra ngoài, nhưng đoàn người chen lấn, không ít người bị ngã, còn kèm theo nước từ cửa sau cũng điên cuồng tràn vào, đẩy ngược không ít học sinh lui lại.
Tử thần như đang vẫy gọi, một học sinh nữ sức lực kiệt quệ, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng bám lấy tay nắm cửa sau xe, nước điên cuồng tràn vào làm cô chỉ muốn buông tay ra.
Đang lúc cô đã không trụ được, muốn buông tay ra, một đôi bàn tay mãnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay cô, rồi kéo cô ra khỏi xe.
"Cậu không sao chứ?"
Bị Clark cứu lên nữ sinh kia cũng không nhịn được nữa, lập tức khóc òa lên, ôm lấy Clark sau đó nói.
"Cảm ơn, cảm ơn cậu đã cứu tớ, Kent bạn học!"
Clark vỗ vỗ lấy sau lưng cô, an ủi nói.
"Không sao, không sao rồi."
Sau đó quay đầu nhìn về phía sau, Pete và Chloe đang hoảng sợ ngồi liệt trên mặt đất, còn Samuel đã sớm mất tăm mất tích nơi nào.
Clark sớm biết, anh trai mình Samuel là một người rất nguy hiểm, dù sao có rất nhiều đêm Samuel trở lại trong nông trường với mùi máu tanh còn thoang thoảng trên người.
Nhìn lại chiếc xe bus đã chìm dần xuống nước, nhớ lại lời bố dặn dò phải che giấu khả năng siêu phàm của bản thân, Clark vẫn cắn răng cởi áo khoác xuống, hướng phía dòng sông chạy tới, lập tức nhảy vào trong dòng nước.
Anh không thể chỉ đứng xem như vậy, tình huống này Clark tin rằng bố cũng sẽ không trách mình.
Clark bơi xuống một đoạn đã thấy đuôi xe bus, vươn tay ra bắt lấy phía sau đuôi xe, dùng hết sức kéo chiếc xe lên.
Sức nặng của chiếc xe cùng áp lực nước để cho Clark của thời điểm hiện tại cũng không cách nào lôi chiếc xe lên.
"Cố lên, cố lên Clark!" Clark trong mắt lóe lên cảm xúc lo lắng, cơ bắp mạnh mẽ bành trướng, toàn thân lực lượng của anh được điều động, các tế bào bên trong đang điên cuồng reo hò.
"Két két!" Chiếc xe bus chậm rãi dâng lên.
"Vẫn quá chậm!" Dựa theo tốc độ này, dù có kéo được chiếc xe lên thì các bạn học cũng đã chết rồi.
Mà Samuel thì lạnh lùng lơ lửng trên trời quan sát tình huống dưới đáy sông.
Clark vô tình ngửa đầu lên liền nhìn thấy Samuel, trong ánh mắt của anh hiện lên cảm xúc phẫn nộ.
"Samuel, giúp em!" Dù trong nước thanh âm của Clark không thể vang ra, nhưng Samuel quan sát khẩu hình miệng cũng đoán được Clark đang muốn nói gì.
"Haha, quả nhiên Superman vẫn là Superman, dù cho ở thời kỳ nào đi nữa!" Samuel vui vẻ cười một tiếng, tiếp theo tiếp tục quan sát xem Clark muốn nói gì nữa.
"Nếu không em sẽ nói chuyện này cho bố mẹ!" Quả nhiên, Clark tiếp tục mở miệng.
"Con mẹ nó, thằng ranh này!" Samuel gân xanh trên đầu nổi lên, vậy mà thằng em trai đáng yêu này của anh lại dùng tới tuyệt chiêu "mách bố mẹ"!
Samuel xung quanh khí lưu xoay quanh, sau đó dùng tốc độ kinh khủng mà mắt thường không thể theo kịp lao thẳng xuống đáy sông.
Sức lực của Clark lúc này cũng đã dần kiệt quệ, kéo xe trường lên tốc độ càng lúc càng chậm.
Đang lúc Clark tuyệt vọng nghĩ Samuel sẽ không quan tâm tới lời đe dọa này thì "ầm" một tiếng, như một quả đạn pháo Samuel lao vào trong sông.
Một giây sau, như dịch chuyển tức thời, Samuel xuất hiện ở đầu xe bus, một tay hướng đầu xe đẩy đi, xe bus lúc này cấp tốc từ dưới đáy sông rời khỏi.
"Oanh!" một tiếng, màu da cam xe bus và Clark từ trong mặt nước xông ra khỏi mặt nước.
Đang ngâm nước giãy dụa đám học sinh, sống sót sau tai nạn liền điên cuồng hô hấp lấy không khí.
Mờ nhạt ánh mặt trời chiếu xuống, để cho đám học sinh cùng người lái xe xuất hiện cảm giác không chân thật.
Clark thở dài một hơi, còn Samuel đã sớm rời đi không thấy.
Đăng bởi | tonhatminh2307 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 6 |