Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thất tông tội (3)

Phiên bản Dịch · 1535 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

 

Đám người nghe thấy vậy, đều thất thần nhìn nhau, không nói một lời.

 

- Ta còn hai viên đạn, các ngươi có muốn “ăn” không?

Tần Vũ đột nhiên tức giận nói.

Mọi người lập tức lùi lại hai bước.

 

Tần Vũ tiến lên một bước lớn, khom người cởi bỏ túi lương thực buộc ở bên hông gã đàn ông đã tắt thở nằm dưới sàn, khẽ kêu một tiếng:

- Tiểu Trang, thu đồ vật, chúng ta đi thôi.

 

Tiểu Trang ngay lập tức quay trở lại phòng.

 

Tần Vũ vẫn cầm súng, hô to:

- Tách làm hai hàng, nhường đường ra cho ta.

 

Thế nhưng đám đông không di chuyển.

 

Tần Vũ giơ tay, nhắm thẳng súng vào người đứng gần mình nhất, quát:

- Có tránh ra không?

 

Người đó do dự nửa giây, cuối cùng cũng tránh ra, lúc này những người còn lại cũng theo đó mà chừa ra một đường xuống lầu.

 

Năm phút sau, Tần Vũ đi xuống dưới, nhìn thấy người mẹ vẫn ôm đứa nhỏ bị thương đang không ngừng khóc lớn.

    

Tần Vũ trầm mặc vài giây, vươn tay đưa bọc gạo ban nãy lấy lại được từ gã cầm đầu, nói:

- Bọn người kia sắp xuống rồi, ngươi giấu chỗ gạo này đi.

 

Nữ nhân đó sửng sốt, sau đó lập tức nhận lấy túi đồ ăn, đáp:

- Cảm tạ, cảm tạ, ta khấu đầu trước ngươi, có đồ ăn sẽ không chết nữa...

 

Tần Vũ dẫn theo Tiểu Trang, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

 

...

 

Ba giờ sáng, sa mạc Gobi dài vô tận, Tần Vũ chia thức ăn rồi ném cho Tiểu Trang, nói:

- Ngươi cầm lấy phần của mình, chúng ta tách ra thôi.

 

Tiểu Trang sửng sốt, vô cùng khó hiểu hỏi:

- Có cần đến mức thế không? Chẳng qua khi nãy chúng ta có bất đồng ý kiến một chút, ta thấy bản thân mình cũng không...

 

Tần Vũ xua tay cắt ngang:

- Tiểu Trang, người nếu như không chung chí hướng, không hợp nhau thì cũng không cần gượng ép đi chung đường. Làm như thế hại cả ta lẫn ngươi, ta sẽ đến Khu 9... ngươi tự mình bảo trọng.

 

Nói xong, Tần Vũ không chút lưu luyến xoay người rời đi, bước thẳng đến bến đỗ đầu tiên của cuộc đời mới, Đặc Khu 9.

 

...

 

Bên trái khu quy hoạch của doanh trại quân đội, một người đàn ông da đen nhe hàm răng trắng bóc, dùng tiếng Trung lưu loát hỏi:

- Vừa rồi bên trong có tiếng súng nổ, có cần đi kiểm tra không?

 

- Xem làm cái cóc khô gì, ở đây mỗi ngày đều xảy ra cướp lương thực, người chết thảm vô số, bọn chúng còn dám phục kích xe quân đội, chúng ta là ai chứ!

Trong phòng, gã còn lại mồm vừa rít một hơi thuốc lá chất lượng thấp vừa đáp, hắn đang yên vị trên chiếc giường gỗ cũ kĩ, dáng nằm vô cùng uể oải lười biếng, đến nhìn cũng không buồn liếc mắt một cái, rõ ràng là đã quá quen với sự việc như ngày hôm nay.

Phương Bắc châu Á, Đặc Khu 9, Thành phố Tùng Giang.

Đứng trong tòa nhà văn phòng của phòng cảnh vụ Hắc Nhai Khu trực thuộc Sở cảnh sát thành phố, Tần Vũ cười hỏi một người đàn ông trung niên:

- Có được không?

- Ừm, mời vào.

Nam nhân trung niên phất phất tay, xoay người đi vào bên trái văn phòng.

Tần Vũ nghe tiếng liền chỉnh lại quần áo, đi theo người đàn ông trung niên.

Văn phòng cũng không quá nhỏ, chừng 60 mét vuông, nhưng trong phòng chỉ có một người ngồi sau bàn làm việc. Hắn ta trông khoảng bốn mươi tuổi, để râu cá trê, nếp nhăn trên mặt lộ rõ, tướng mạo vô cùng hung dữ.

Người đàn ông trung niên đi tới bàn làm việc, đặt hai xấp tài liệu trước mặt người đàn ông có râu mép, nhẹ giọng nói:

- Cục trưởng, đây là người cuối cùng.

- Đã khám sức khỏe chưa?

Người để ria mép cầm tài liệu lên hỏi.

- Dạ rồi.

- Được rồi, ngươi ra ngoài đi.

- Vâng.

Hai người ngắn ngủi trao đổi vài câu với nhau, người đàn ông trung niên rời đi, sau đó Tần Vũ tiến lên hai bước, đứng trước bàn làm việc không nói thêm lời nào, chỉ nhìn nam nhân để ria mép kiểm tra tư liệu của mình.

Trên bàn làm việc, người đó khẽ cau mày nhìn chằm chằm tư liệu, nhẹ giọng đọc:

- Tần Vũ, 22 tuổi, 75 kg, 1m82... Người còn sống sót từ kỷ nguyên trước, nguyên quán ở thành phố J tỉnh H. Ồ, chỗ này cách Tùng Giang hiện tại không xa lắm, trước khi vào nhận chức đã từng sống trong khu quy hoạch, bố mẹ mất tích (nghi là đã chết), không người thân... Hửm? Sao sơ yếu lý lịch của ngươi lại trống thế này?

- Ta không có sơ yếu lý lịch.

Tần Vũ cười đáp:

- Khu quy hoạch khó sống lắm, việc gì có cơm ăn thì làm, cho nên không có sơ yếu lý lịch.

- Ha ha.

Người đàn ông cười nói:

- Trước khi tới ngươi nên tùy ý viết thêm vài dòng mới phải, không có sơ yếu lý lịch hệ thống khó coi lắm.

- Được, lát nữa ta điền ngay.

Tần Vũ không phản bác, lập tức phụ họa một câu.

Người đó lại nhìn chằm chằm vào tư liệu rồi hỏi lại:

- Không sơ yếu lý lịch tức là chưa từng phục vụ trong quân đội. Ngươi có kinh nghiệm sử dụng súng không?

Tần Vũ không chút do dự lắc đầu nói:

- Không có.

- Ngươi đã từng có tiền án xấu bị xử lý hình sự chưa?

- Chưa từng.

Người đàn ông trầm ngâm một hồi, chậm rãi đặt tài liệu trong tay xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Vũ cười nói:

- Trong khu quy hoạch sống không có luật lệ, cũng không có hạn chế, ngươi có thể lăn lộn đến mức có thể mua giấy phép làm việc và cư trú cho Đặc Khu 9 thì tiểu tử ngươi…cũng có chút kinh nghiệm đấy.

- Cũng bình thường thôi.

Tần Vũ nhe răng cười nói:

- Chỉ là vận may tốt, gặp được mấy vị quý nhân.

Gã đó cầm ly nước lên, ngẩng đầu nhìn Tần Vũ, gật đầu ra hiệu:

- Ừm, trông ngươi cũng sáng sủa đấy.

Tần Vũ mím môi cười, nhưng không có trả lời.

Người đàn ông đặt tách trà xuống, đan tay vào nhau nhìn Tần Vũ một hồi, nói ngắn gọn:

- Tình hình ở Đặc Khu 9 khá đặc biệt, mặc dù thuộc về trình tự hành chính của Chính Phủ Liên Hợp Quốc, tuy nhiên quyền tự trị tự do cao, và nó về cơ bản giống như 8 khu còn lại. Ở đây có nhiều dân tộc pha trộn, ngoài chủng tộc da vàng, thì những người da đen và da trắng cũng tương đối nhiều... Môi trường xã hội vô cùng phức tạp, bên cạnh đó quả thực có những hiện tượng hỗn loạn ở một số khu vực mà chúng ta rất muốn thay đổi nhưng tạm thời không thể thay đổi được. Thân là một cảnh sát, ngươi phải bắt đầu từ việc thích nghi hoàn toàn với môi trường ở đây.

- Đã rõ.

Tần Vũ nghiêm túc gật đầu.

- Còn nữa, ta mặc kệ ngươi có kinh nghiệm gì, nhưng ăn cơm dưới trướng ta, có là rồng cũng phải cuộn mình, là hổ cũng phải nằm sấp, nếu như ngươi gây chuyện ta lập tức xử lý ngươi.

Người đàn ông để ria mép chắp tay sau lưng, nhả từng lời nói nhắc nhở rõ ràng.

- Ngài Lý, ta tới để giải quyết phiền toái cho ngài mà.

Tần Vũ cười nói.

- Ha ha.

Gã đó cười hài lòng, gõ gõ vài cái trên màn hình điện thoại cảm ứng, cúi đầu về hướng mic thu thanh.

Vài giây sau, một giọng nam vang lên:

- Xin chào cục trưởng, đây là đội Điều tra hình sự số 1.

- Viên Kha đâu?

Cục trưởng Lý hỏi.

- ... Đội trưởng Viên không có ở đây, vừa đi ra ngoài rồi.

- Ta cho các ngươi thêm một người mới, nhanh tới mang về.

- Dạ rõ!

- Ừm vậy đi.

Cục trưởng Lý vuốt vuốt ria mép, vươn ngón tay bấm tắt máy:

- Ra cửa chờ đi, lát nữa sẽ có người tới đón ngươi, ngươi có thể học quy củ cụ thể trong đội.

- Vâng thưa cục trưởng.

Tần Vũ gật đầu, sau đó lập tức tiến lên hai bước, cúi đầu từ trong túi lấy ra một cái túi nhỏ màu đen, đặt ở trên bàn:

- Tiểu Kỳ đặc biệt dặn dò, hệ thống cảnh vụ ở Đặc Khu hiện nay rất khó vào, nếu không có sự giúp đỡ của ngài thì ta e không biết mình sẽ phải đợi bao lâu để nhận được công việc, vì vậy tuyệt đối không được quên lễ tiết.

Bạn đang đọc Đệ Cửu Đặc Khu (Dịch) của Nguỵ Giới

Truyện Đệ Cửu Đặc Khu (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.