Tôi Đạp Chết Cậu!!
Nhận ra mình hơi phấn khích, mẹ Tô vội cười nói: "An Nhu, cháu đừng sợ nhé, cô chỉ hơi vui thôi, vì chưa từng thấy con gái nào xuất hiện bên cạnh Tô Giang cả."
An Nhu nghe vậy, đôi mắt sáng lên. Bên cạnh Tô Giang chưa từng có cô gái nào khác sao?
Vậy chẳng phải cô là người đầu tiên à?
An Nhu nghe vậy thì tâm trạng tốt hơn hẳn, không còn căng thẳng như ban nãy nữa.
Nhưng những câu hỏi của mẹ Tô lại làm cô khó xử. Một mặt cô không biết liệu có thể nói về gia đình mình hay không, mặt khác cô cũng không muốn nói dối bố mẹ Tô Giang.
Thấy An Nhu lúng túng, Tô Giang vội chạy đến bên tai bố mình thì thầm: "Bố, mau đưa mẹ đi đi."
Bố Tô ngạc nhiên nhìn hắn, Tô Giang chẳng buồn giải thích thêm: "Bố không giúp con, con sẽ nói với mẹ chỗ bố giấu quỹ đen đấy!"
Cái gì!
Bố Tô giật mình, lén liếc nhìn mẹ Tô rồi hạ giọng: "Sao con biết chỗ bố giấu quỹ đen?"
"Thừa biết, con là con của bố, sao không biết được chứ? Con thậm chí còn biết bố giấu bao nhiêu tiền nữa!" Nói xong, Tô Giang giơ hai ngón tay lên.
Bố Tô thấy thế thì mồ hôi đổ ròng ròng. Thằng nhóc này đúng là biết thật.
Không thể nào, mình giấu kỹ như vậy, nó không thường xuyên về nhà thì làm sao có thể biết được chứ?
Nhưng giờ không kịp nghĩ nhiều nữa, dù chuyện gì đi nữa cũng không quan trọng bằng việc bảo vệ quỹ đen của mình.
Thế là bố Tô hắng giọng, kéo tay mẹ Tô nói: "Ai, vừa nãy chị gái anh gọi bảo muốn mời mình đi ăn, bảo mình nhanh qua đó."
Mẹ Tô nghi ngờ: "Anh nhận cuộc gọi lúc nào thế, sao em không biết?"
"Em không để ý thôi, làm sao anh lừa em được!"
"Vậy hay là để Tô Giang và An Nhu đi cùng luôn?" Nói rồi, mẹ Tô quay sang An Nhu: "An Nhu, hôm nay cháu rảnh chứ?"
"Ơ, ờ..." An Nhu nhìn Tô Giang cầu cứu, cô nên nói rảnh hay không rảnh đây?
"Mẹ à," Tô Giang vội xen vào: "Lát nữa con và An Nhu còn phải ra ngoài mua cát vệ sinh cho Phú Quý."
Nói xong, hắn còn nháy mắt ra hiệu cho An Nhu: "Đúng không, An Nhu?"
"...Đúng rồi!" An Nhu nhanh chóng hiểu ý, quay lại giải thích với mẹ Tô: "Cháu đã hẹn với tiệm thú cưng rồi, lát nữa con phải qua đó."
"Vậy à..." Mẹ Tô nghe vậy có chút thất vọng. Bà thực sự quý mến cô gái xinh xắn này, còn muốn nói chuyện thêm.
"Thôi được rồi, đừng làm phiền người ta nữa, mai chúng ta còn phải đi, mau về chuẩn bị đồ đạc đi."
Bố Tô cảm thấy thời cơ đã chín muồi, nói lời cuối cùng rồi kéo mẹ Tô ra cửa.
"Anh làm gì mà vội thế, túi xách của em còn chưa cầm đây."
"Mẹ, túi của mẹ đây!" Tô Giang vội vàng đưa túi, mặt đầy vẻ nịnh nọt.
Mẹ Tô cầm túi, liếc nhìn hai bố con rồi mỉm cười với An Nhu: "An Nhu, lần sau mình nói chuyện tiếp nhé, cô đi trước nha!"
"Vâng." An Nhu ngoan ngoãn đứng dậy chào mẹ Tô, không còn vẻ tiểu thư kiêu kỳ như thường lệ.
"Tô Giang, con nhớ đưa An Nhu đi ăn đồ ngon, đừng keo kiệt, không được bắt nạt An Nhu đấy!" Trước khi đi, mẹ Tô không quên dặn dò.
"Rồi rồi, con biết rồi!" Tô Giang liên tục gật đầu, hắn thật sự sợ mẹ mình ở lại thêm chút nữa để bắt đầu "buổi nói chuyện thân mật".
Một khi đã bắt đầu thì chẳng bao giờ có hồi kết. Mà Tô Giang từ trước đến giờ chẳng nghe nổi lời nào.
Người ta nói, những lời khuyên của người lớn giống như một liều thuốc, ai uống được thì chắc hẳn có bệnh lớn lắm.
"Đi thôi nhé!"
Cạch!
Cửa vừa khép lại, Tô Giang thở phào nhẹ nhõm. Còn việc bố hắn làm sao để chống chế, đó không phải việc của hắn.
Hắn cũng chẳng biết cuộc gọi mà bố nhắc tới có thật hay không, nhưng trong tình huống này, miễn là giữ an toàn cho bản thân đã là thành công rồi.
Xác nhận rằng bố mẹ Tô Giang đã đi, An Nhu lập tức trở nên hung dữ, không kiêng nể gì nữa, lao đến trước mặt hắn và nhảy lên đạp liên tục.
Vừa đạp cô vừa đỏ mặt mắng.
"Tô Giang, đồ khốn!"
"Cô chú ở đây, sao cậu không báo trước cho tôi!"
"Hại tôi xấu hổ, suýt chút nữa bị hiểu lầm, cậu cố ý muốn trêu tôi đúng không!"
"Tôi đạp chết cậu!"
Trời biết mười mấy phút vừa rồi cô đã căng thẳng thế nào, cô cảm giác như mình sắp vỡ tung ra.
Tất cả sự bực tức bùng nổ ngay lúc này.
Tô Giang không kịp phản ứng, bị đạp mấy phát liền, vội vàng né sang một bên và nói nhanh: "Cậu không đọc tin nhắn của tôi à?"
"Cậu còn dám cãi!"
"Không, cậu không tin thì kiểm tra điện thoại đi, tôi nhắn tin cho cậu rồi mà!"
"Tôi không xem!"
An Nhu giơ tay cấu vào eo Tô Giang, dù sao cô cũng muốn trút hết sự giận dữ ra ngoài.
Con mèo trắng Phú Quý đang thu mình nép xa trên bệ cửa sổ, run rẩy, dùng hai chân nhỏ che mắt lại, rồi lén nhìn qua kẽ chân.
Cô gái này hung dữ quá, dám đánh chủ nhân mà chủ nhân cũng không dám phản kháng.
Sau này, nó tuyệt đối không được chọc cô ấy!
Vài phút sau, An Nhu ngồi trên ghế sofa, vui vẻ cưng nựng chú mèo trắng Phú Quý, rõ ràng là cơn giận đã nguôi ngoai.
Tô Giang thì đứng một bên, xoa xoa eo, không ngừng xuýt xoa vì chỗ đó bị An Nhu cấu đến mức bầm tím cả lên.
Cô nàng này ra tay thật không nhẹ chút nào.
Nếu không có kỹ năng Cơ Thể Siêu Phàm tăng cường thể chất, có lẽ Tô Giang đã bị cô cấu đến mức rớt cả một mảng thịt.
Đăng bởi | HoaThanh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 295 |