Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chơi Trò Gián Điệp

Phiên bản Dịch · 1104 chữ

“Sao lại thế này? Chuyến đi này chỉ dành cho sinh viên năm nhất thôi mà?” Tô Giang ngạc nhiên hỏi Vương Tử Dương.

Hắn nhớ Kỷ Mộng là sinh viên năm hai, tại sao cũng có mặt trên xe?

Vương Tử Dương vội vàng giải thích: “Chuyến đi này cần có sinh viên khóa trên làm tình nguyện viên hỗ trợ, Kỷ Mộng vừa hay là thành viên hội sinh viên nên đăng ký tham gia.”

Nghe vậy, Tô Giang liếc nhìn Kỷ Mộng, thấy cô ấy thực sự có đeo băng tay của hội sinh viên.

Cả hai bên vui vẻ chào hỏi, mà ngay sau đó xe buýt bắt đầu lăn bánh. Từ trường đến công viên giải trí mất khoảng nửa tiếng.

Tô Giang ghé tai Vương Tử Dương, tò mò hỏi: “Mày với Kỷ Mộng thế nào rồi?”

Vương Tử Dương liếc nhìn Kỷ Mộng, thấy cô ấy đang cúi đầu chơi điện thoại, liền hạ giọng đáp: “Vẫn đang cố gắng, chuyện này phức tạp lắm, để sau rồi nói.”

Tô Giang gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó trên vai mình.

Quay đầu lại, hắn thấy An Nhu đã nhắm mắt tựa vào vai hắn, hơi thở đều đặn, có vẻ đã ngủ say.

Cô gái này chắc dậy quá sớm nên mới ngủ ngay khi vừa lên xe.

Tô Giang bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ rụt người xuống một chút để An Nhu tựa thoải mái hơn.

Sau đó, hắn giơ ngón tay trỏ lên miệng, ra hiệu cho Vương Tử Dương giữ im lặng để không làm cô thức giấc.

Nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn An Nhu, Tô Giang nảy ra một ý, hắn lén lấy điện thoại ra, bật camera lên.

Tách!

Hắn chụp lại khoảnh khắc cô đang ngủ tựa vào vai mình. Trong ảnh, An Nhu mỉm cười, trông vô cùng thoải mái.

Nghĩ ngợi một lúc, Tô Giang đặt bức ảnh này làm màn hình khóa.

Nhưng tuyệt đối không thể để đối phương nhìn thấy. Nếu không, cô chắc chắn sẽ nổi giận, mà chiếc điện thoại của hắn có lẽ sẽ bị phá hủy không thương tiếc.

Nửa giờ sau, xe dừng lại, mọi người đã đến khu vui chơi.

An Nhu lơ mơ mở mắt ra, trên suốt chặng đường cô tựa vào Tô Giang mà ngủ, tóc cô rối cả lên.

“Ưm... Đến nơi rồi à?” An Nhu chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một vòng đu quay khổng lồ ngay lập tức thu hút sự chú ý của cô.

“Ừm.” Tô Giang gật đầu, đưa tay vuốt lại mái tóc rối của cô, tò mò hỏi: “Tối qua mấy giờ mới ngủ vậy?”

“Không nhớ nữa, nằm trên giường lăn qua lăn lại mãi mà không ngủ được.”

Có vẻ như An Nhu thật sự rất mong đợi chuyến đi này, đến nỗi hồi hộp mất ngủ.

Mọi người xuống xe buýt, nhận những chiếc huy hiệu đánh dấu sinh viên Giang Đại. Đeo huy hiệu này, họ có thể chơi miễn phí tất cả các trò chơi trong khu vui chơi.

Tại cổng vào, Tô Giang đang đứng xếp hàng phía sau, vẫn còn nói chuyện với An Nhu. Đột nhiên, hắn ngước lên nhìn người phát huy hiệu, cảm thấy có gì đó quen quen.

Nhìn kỹ một chút, hắn chợt sửng sốt. Mẹ kiếp, chẳng phải Lý Tài đó sao?

Gã làm gì ở đây? An gia bây giờ không phải đang trong giai đoạn căng thẳng chuẩn bị? Sao lại có thời gian rảnh mà ra ngoài làm thêm kiếm tiền thế này?

Lý Tài đội một chiếc mũ lưỡi trai, mặc đồng phục nhân viên, đang sắp xếp cho sinh viên vào khu vui chơi một cách trật tự.

Khi đến lượt Tô Giang và An Nhu, cả hai không nhận lấy huy hiệu ngay, Lý Tài ngạc nhiên dừng tay phát huy hiệu, gã ngẩng đầu lên, cả ba cùng nhìn nhau tròn mắt.

Lý Tài: “???”

“Không phải chứ, hai người các cậu làm gì ở đây?” Lý Tài nhíu mày, thắc mắc hỏi.

Tô Giang nhếch mép: “Anh nghĩ ai trong chúng ta xuất hiện ở đây kỳ quặc hơn?”

Lý Tài nhìn kỹ vào huy hiệu trong tay, rồi chợt nhận ra: “Hoạt động này là trường các cậu tổ chức à?”

“Anh nói thừa rồi. Anh đến đây kiếm tiền mà ngay cả thông tin cơ bản cũng không rõ à?”

“Ai nói tôi kiếm tiền chứ, tôi có lý do chính đáng.”

“Lý do gì? Đến khu vui chơi để chơi trò gián điệp à?”

“Thả rắm! Cậu thì biết gì. Tôi đến đây là vì nhiệm vụ bí mật, rất quan trọng.”

“Lương ngày là bao nhiêu?”

“... Hai trăm.”

An Nhu đứng bên cạnh lắng nghe hai người trò chuyện, cảm thấy rất buồn cười, trước giờ cô chưa từng thấy Lý Tài mất bình tĩnh như vậy.

Cô nhẹ nhàng vỗ vào Tô Giang, nhỏ giọng nói: “Đừng làm phiền Lý ca nữa, chúng ta mau vào thôi.”

Lý Tài liếc nhìn An Nhu, rồi đưa huy hiệu cho hai người, gã còn không quên dặn dò Tô Giang: “Chăm sóc tốt cho An Nhu nhé, dù khả năng xảy ra nguy hiểm là rất thấp, nhưng vẫn phải cẩn thận.”

“Yên tâm đi.” Tô Giang đáp, cầm lấy huy hiệu, nhưng đi được vài bước hắn quay lại, tò mò hỏi: “Nói thật xem, anh sẽ nộp hai trăm này lên hay giữ lại tiêu?”

“... Biến!”

Lý Tài nghiến răng, phun ra một chữ. Nếu không phải đang trong thời kỳ căng thẳng và đang có nhiệm vụ, chắc gã đã cho Tô Giang ăn đòn.

Thật là quá đáng.

An Nhu làm vẻ mặt giận dữ đánh nhẹ vào vai Tô Giang rồi nói: “Cậu nói nhiều quá rồi đấy, đi thôi!”

Sau đó, hai người vào khu vui chơi, An Nhu bảo Tô Giang đợi ở một chỗ vì cô cần vào nhà vệ sinh.

Tô Giang đứng nhìn về phía tàu lượn siêu tốc và chiếc đu quay khổng lồ, đột nhiên nhớ ra chú mèo cưng của mình vẫn còn trong ba lô.

Hắn nhanh chóng cúi xuống, mở khóa ba lô ra. Chú mèo trắng nhỏ bên trong gần như bị ngộp, đôi tai cụp xuống, ngay lập tức nhảy ra ngoài.

“Meo... nóng quá...”

“Xin lỗi, xin lỗi, quên mất.” Tô Giang nói xin lỗi với mèo cưng nhưng nét mặt thì chẳng hề có chút hối lỗi nào.

Bạn đang đọc Để Ngươi Thổ Lộ, Ngươi Tìm Tới Thiên Kim Hắc Đạo? (Bản Dịch) của Mộ Nhị Thập Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 202

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.