Npc Bất Lực!!
Nhân viên bổ sung thêm: "Lối đi được chọn ngẫu nhiên, nếu các bạn phá kỷ lục, sẽ có thưởng thêm đấy."
Lời này vừa dứt, một số người nhát gan xung quanh cũng bắt đầu muốn thử sức.
Nghe nói có phần thưởng nếu phá kỷ lục, sự hiếu thắng của An Nhu lại bừng lên. Cô liền kéo Tô Giang đi đăng ký, xếp hàng ngay sau nhóm của Vương Tử Dương.
"Được rồi, các bạn có thể xuất phát!" Nhân viên mỉm cười với Vương Tử Dương và Kỷ Mộng: "Chúc các bạn chơi vui vẻ."
"Mộng tỷ cố lên!" An Nhu vẫy tay nhỏ, cổ vũ cho Kỷ Mộng.
Kỷ Mộng quay đầu cười ngọt ngào rồi không chần chừ, đi thẳng vào một lối.
"Lão Vương cố lên!" Tô Giang cũng học theo An Nhu, hét lớn cổ vũ Vương Tử Dương: "Thể hiện tài năng sát thủ nhà ma đi!"
"Cút ngay!"
Vương Tử Dương không nhịn nổi, quay lại giơ ngón giữa với Tô Giang. Sau đó, hắn ta thay đổi khí chất, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, bước chân kiên định đi vào nhà ma.
Vài phút sau, tiếng hét vang lên từ bên trong.
"Cứu với!!!"
"Tôi không chơi nữa, hu hu hu..."
"Đại ca, đừng đuổi tôi nữa, tôi sai rồi!"
"Kỷ Mộng! Kỷ Mộng đến cứu tôi với!"
"......"
Tô Giang đứng bên ngoài cố gắng nhịn cười, hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra ghi âm lại những tiếng la hét quý giá này.
Hắn sẽ dựa vào đoạn ghi âm này để trêu Vương Tử Dương cả đời!
An Nhu cũng không nhịn được cười. Trước khi vào, thấy khí thế của Vương Tử Dương, cô còn tưởng hắn ta thực sự là sát thủ nhà ma.
"Cậu xấu quá đấy!" An Nhu nhẹ nhàng đá Tô Giang một cái. Cô cũng nhận ra Tô Giang cố tình đẩy Vương Tử Dương vào cái bẫy này trước mặt Kỷ Mộng.
Vương Tử Dương quả là xui xẻo, lại chọn đúng lối vào có nhiều ma nhất. Vừa vào không bao lâu đã bắt đầu gào thét.
Không lâu sau, tiếng la hét dừng lại. Kỷ Mộng dìu Vương Tử Dương ra ngoài, hắn ta trông như đã sợ hãi đến mất hồn, Kỷ Mộng lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
"Không, không sao!" Giọng của Vương Tử Dương run rẩy, nhưng hắn ta vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ: "Chỉ là hôm nay tôi không được sung sức lắm."
Kỷ Mộng mỉm cười, gật đầu: "Ừ, tôi biết, chỉ là cậu chưa phát huy hết khả năng thôi."
Khi hai người bước ra, Tô Giang phát hiện quần áo của Vương Tử Dương đã ướt đẫm. Xem ra hắn ta thực sự bị dọa không ít.
Trong lòng Tô Giang có chút áy náy, nhưng rồi cũng tự trấn an, chẳng sao, chút nữa sẽ hết thôi.
"Nhóm tiếp theo!"
Nhân viên ra hiệu cho Tô Giang và An Nhu chuẩn bị, đồng thời đưa cho họ hai đồng xu đỏ và xanh.
An Nhu cầm đồng xu, cô hít sâu một hơi, liên tục tự nhủ với bản thân phải bình tĩnh. Cô không muốn mất mặt trước Tô Giang.
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của An Nhu, Tô Giang không khỏi bật cười. Với sự gan dạ của An Nhu, nếu chọn lối ít ma, chắc cũng không vấn đề gì.
Trong tiếng cổ vũ của Kỷ Mộng và ánh nhìn đầy sát khí của Vương Tử Dương, Tô Giang và An Nhu bước vào nhà ma.
Vừa bước chân vào, cảnh vật xung quanh Tô Giang bỗng trở nên u ám, tiếng gió rít và những lời thì thầm thấp giọng vang lên bên tai.
Nhờ thể chất phi thường, thị lực trong bóng tối của Tô Giang tốt hơn người thường nhiều.
Đi được một đoạn, Tô Giang nhanh chóng nhận ra đường đi không chỉ ngoằn ngoèo phức tạp mà còn có nhiều chướng ngại vật, mặt đất gập ghềnh dễ khiến người ta vấp ngã.
"Chậc, xem ra lối này là lối ít ma rồi." Tô Giang có chút lo lắng cho An Nhu. Lối của cô ấy chắc chắn sẽ đáng sợ hơn, không biết cô có chịu nổi không.
Hắn vội tăng tốc, muốn nhanh chóng qua đó xem tình hình.
"Uwaaa!"
Một tiếng gầm trầm đục vang lên, trước mặt Tô Giang bỗng xuất hiện một khuôn mặt kinh dị, tỏa ra mùi hôi thối, nhìn chằm chằm vào hắn.
"Ôi, làm việc trong môi trường mùi nồng thế này, chắc vất vả lắm nhỉ."
Tô Giang nhăn mũi, vỗ vai Npc rồi tiếp tục bước đi.
Npc: "???"
Tôi là ma mà! Cậu có thể tôn trọng tôi một chút được không?
Npc nhận ra đã gặp phải một "thánh lì", lập tức rút bộ đàm ra gọi đồng đội.
"Anh em, anh em đâu, đến lối số hai gấp, lối số hai gấp."
"Ở đây có một thằng gan lì quá, hôm nay mà không dọa được nó thì tôi nuốt không trôi."
Ngay lập tức, từ bộ đàm vang lên vài tiếng đồng ý. Không ít Npc ở lối số một vội vã bỏ công việc dang dở, chạy sang lối số hai.
"Uwaaa!"
"Đầu của tôi đâu rồi?!"
"Hehehe, khè khè khè..."
Lần lượt, nhiều con ma hiện ra trước mặt Tô Giang với đủ cách thức dọa dẫm, nhưng hắn không hề nao núng, thậm chí còn thấy buồn cười.
"Aaaa!!!"
"Tô Giang cứu tôi với!!!"
Đúng lúc này, tiếng thét của An Nhu vang lên từ phía xa. Gương mặt cợt nhả của Tô Giang lập tức trở nên nghiêm túc.
"Xin lỗi, tôi đang vội."
Nói xong, Tô Giang bắt đầu chạy với tốc độ chóng mặt qua các lối đi.
Các Npc đứng xung quanh, tròn mắt ngạc nhiên.
"Cái quái gì vậy? Tôi nhìn nhầm à, người bình thường mà có thể chạy nhanh như thế trong bóng tối sao?"
"Trời đất, cậu ta vừa chạy vừa tránh chướng ngại vật mà chẳng hề chậm lại. Đây là người thật sao?"
"Thôi đừng nói nữa, đuổi còn không kịp, làm sao mà dọa nổi?"
"Đúng thế, cậu ta không sợ chúng ta chút nào. Biết thế tôi ở lại dọa cô gái kia, bên này thật chán."
Tô Giang nhanh chóng vượt qua trung tâm nhà ma. Thấy cơ quan đặt đồng xu, nhưng hắn chẳng buồn dừng lại mà trực tiếp lao về phía lối một.
Không lâu sau, hắn thấy An Nhu đang ngồi co ro, ôm chặt đầu và che kín tai, thu mình vào một góc.
Đăng bởi | HoaThanh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 182 |