Sát Thủ
“Ưm... đây là đâu?” An Nhu mơ màng, cô nhớ mình đang giằng co đòi điện thoại của Tô Giang, sao giờ đã ra khỏi nhà ma rồi?
Còn đang nằm trên lưng Tô Giang nữa, mà lạ thật, được cõng như thế này thấy khá thoải mái.
Tô Giang giật mình, tỉnh nhanh vậy sao? Nhưng cũng hợp lý, độ dài của chiêu "Đòn bẩn sau lưng" tỉ lệ thuận với lực ra tay, Tô Giang chỉ chạm nhẹ, vậy mà cô ngất được vài phút đã là giỏi lắm rồi.
Tô Giang vội đặt An Nhu xuống ghế, tỏ vẻ quan tâm nhìn cô.
“An Nhu, cậu không sao chứ? Cậu làm tôi sợ chết đi được. NPC bảo cậu ngất xỉu, tôi lo quá nên cõng cậu ra ngay, may mà cậu không sao.”
An Nhu xoa xoa đầu, nghi ngờ nhìn Tô Giang: “Tôi nhớ lúc nãy cậu còn đang chụp hình tôi rồi tôi giằng điện thoại với cậu...”
“Cậu nói gì thế?” Tô Giang ngay lập tức nghiêm mặt, thản nhiên nói: “Khi tôi thấy cậu thì cậu đã ngất rồi. Tôi làm sao còn có thể chụp ảnh được nữa?”
“Cậu nghĩ tôi là người như thế nào chứ?”
Tô Giang ra vẻ đau lòng, An Nhu cũng bắt đầu lưỡng lự. Có lẽ mình nhớ nhầm thật?
Vương Tử Dương đứng một bên, nhìn màn kịch của Tô Giang thì không nói nên lời.
Mày định lừa ai? An Nhu không biết rõ mày, chứ tao chẳng lẽ không biết? Rõ ràng mày đã làm chuyện xấu rồi!
“Vụ này tôi nghĩ thế này, kiểm tra album ảnh của Tô Giang là rõ ngay mà?” Vương Tử Dương từ tốn nói: “Lão Tô, để bảo vệ sự trong sạch của mình, tao tin chút thiệt thòi này mày chịu được mà, phải không?”
Tô Giang giật mình, hắn quay đầu nhìn Vương Tử Dương với ánh mắt không thể tin nổi. Không phải chứ, người anh em?
Chẳng lẽ còn để bụng chuyện tao chơi khăm mày lần trước à?
Vương Tử Dương chẳng quan tâm, hắn ta chỉ muốn nhân cơ hội này trả thù.
An Nhu nghe thấy lời của Vương Tử Dương thì cũng quay đầu nhìn Tô Giang. Nếu hắn trong sạch thì chắc không ngại cho cô xem ảnh trong album nhỉ?
Trừ phi trong album có những bức ảnh mà cô không nên xem.
“Tôi chỉ xem ba tấm đầu thôi!” An Nhu giơ ba ngón tay, cô cũng không muốn xâm phạm quyền riêng tư của Tô Giang. Hắn chỉ cần cho cô xem ba tấm đầu tiên là được.
Tô Giang co giật khóe miệng. Đừng nói ba tấm đầu, ba mươi tấm đầu trong album điện thoại đều là ảnh của An Nhu.
Nếu để cô nhìn thấy, chẳng phải mình sẽ bị lột da sao?
“Thế này, An Nhu, cậu đợi chút, để tôi nói chuyện với lão Vương một lát.”
Nói xong, Tô Giang kéo Vương Tử Dương ra một góc, nói nhanh: “Anh em tốt, lần này giúp tao một lần.”
Vương Tử Dương liếc nhìn hắn: “Mày đang nằm mơ à, tranh thủ lúc này nhận sai với An Nhu còn kịp.”
“Tao có ghi âm lại tiếng mày hét trong nhà ma đấy.”
“Cái gì? Đồ khốn...”
“Nhỏ giọng thôi, nếu mày không muốn đoạn ghi âm đó xuất hiện trong nhóm lớp, thì giúp tao đi.”
So với đoạn ghi âm của Vương Tử Dương, Tô Giang càng muốn giữ lại những bức ảnh của An Nhu hơn.
Vương Tử Dương nghiến răng, không ngờ Tô Giang lại thủ sẵn một chiêu như thế này.
“Được, nhưng mày phải xóa ghi âm, không giữ bản nào.”
“Yên tâm, về khoản này mày tin tao được mà.”
“Thỏa thuận!”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hai người đã nhanh chóng đạt được thỏa thuận.
Hai người vừa trao đổi xong, Tô Giang mặt mày bình thản bước trở lại. Vương Tử Dương là người lên tiếng trước.
“An Nhu à, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Dựa theo hiểu biết của tôi về lão Tô, cậu ta tuyệt đối không phải loại người có thể làm ra mấy chuyện như vậy!”
Giọng điệu chắc nịch, đanh thép, như thể không thể nghi ngờ.
Tuy nhiên, An Nhu chỉ chớp mắt không nói lời nào, mà lại trừng mắt nhìn Tô Giang.
Coi bản tiểu thư đây là ngốc sao?
Chỉ trong chớp mắt, Vương Tử Dương đã thay đổi thái độ một cách rõ ràng như vậy.
Nếu ban đầu An Nhu còn nghi ngờ, thì giờ đây cô đã nắm chắc tám phần là mình không hề nhớ nhầm.
Dù sau đó cô không nhớ tại sao mình lại ngất đi, nhưng cô chắc chắn một điều: chuyện này có liên quan đến Tô Giang.
An Nhu đứng lên, tiến đến bên cạnh Tô Giang, kín đáo véo một cái thật đau, khẽ đe dọa: “Giờ tôi tạm tha cho cậu, chờ về nhà sẽ tính sổ.”
Tô Giang chỉ biết nhăn mặt, đưa tay gãi mũi, rồi lườm Vương Tử Dương một cái thật gắt.
Đồ vô dụng, tất cả là tại mày, diễn xuất quá lộ liễu!
Vương Tử Dương mặt mày đầy oan ức, cái này cũng tính là lỗi của tôi sao?
Kỷ Mộng khẽ vỗ nhẹ lên vai Vương Tử Dương, nhỏ giọng nói: “Cậu diễn tệ quá rồi.”
Vương Tử Dương cảm thấy thật bực bội, diễn xuất của mình tệ đến thế sao?
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, An Nhu đang giận dữ kéo Tô Giang đi chỗ khác, còn Vương Tử Dương cũng cùng Kỷ Mộng đi chơi những trò khác.
Cả nhóm không hề nhận ra, cách đó không xa, một người đàn ông có ngoại hình bình thường đang chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của họ.
Người đàn ông đó chính là Võ Thành Nhân, kẻ được Lâm Hội cử đến để giám sát An Nhu. Suốt tuần qua, gã ta luôn theo dõi mọi hoạt động của cô, không một giây nào lơ là.
Nhưng quả thật quá nhàm chán.
Mỗi ngày, chỉ là việc đi học và tan học bình thường, ăn sáng và ăn trưa, tối đến thì đi dạo bên bờ sông với tên nhóc tên Tô Giang. Cô thậm chí còn chạy đi báo cáo giáo viên về việc Tô Giang trốn học đi quán net.
Cả tuần qua, gã ta sắp phát điên vì chán.
“Thật là, một sát thủ như mình lại phải đi làm cái trò theo dõi tẻ nhạt này.”
Đăng bởi | HoaThanh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 200 |