Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Thể Sống Như Trước

Phiên bản Dịch · 1116 chữ

Ông ta không nghi ngờ gì, Mân Côi có đủ khả năng một mình hạ gục toàn bộ Phong gia.

Đừng nói đến chuyện lấy số đông đè bẹp ít người, điều đó chẳng có ích gì.

Thời nay, nhiều nhà khoa học đã bắt đầu nghiên cứu công nghệ gene để phá vỡ giới hạn của cơ thể con người.

Dù chưa có kết quả công khai, nhưng thực tế là nhiều nơi đã giao dịch những thứ này, đặc biệt là giữa các tập đoàn lính đánh thuê lớn.

Tóm lại, với sự trợ giúp của Mân Côi, cơ hội chiến thắng của Phong gia chắc chắn sẽ tăng lên đáng kể.

Phong Thừa Nghiệp cũng không khỏi bất ngờ khi Vệ Thiên có thể khiến một người nằm trong bảng lính đánh thuê toàn cầu sẵn lòng đi theo anh ta.

“Vậy lần này chắc chắn sẽ không có sơ hở gì chứ?”

“Với khả năng của Mân Côi, cộng thêm nguồn lực của Phong gia, đừng nói với tôi là ông không thể hạ gục An gia và Lâm gia.”

Vệ Thiên cười nham hiểm, ghé sát vào tai Phong Thừa Nghiệp, khẽ nói: “Đừng quên, tôi muốn Phong gia trở thành gia tộc đứng đầu. Nếu ông không làm được, thì Phong gia cũng không cần phải tồn tại nữa.”

“Mân Côi, chúng ta đi thôi.”

Nói xong, Vệ Thiên dẫn Mân Côi rời đi.

Trước khi rời đi, Vệ Thiên còn nói với Phong Thừa Nghiệp rằng khi nào cần, cứ liên lạc, Mân Côi sẽ đến giúp.

“Vệ thiếu đi thong thả!”

Phong Thừa Nghiệp nhìn bóng lưng rời đi của Vệ Thiên, trong lòng trĩu nặng, khẽ thở dài.

Ở bên một kẻ như hổ dữ, ông cũng không biết liệu lựa chọn này có đúng đắn cho Phong gia hay không.

Cùng lúc đó, tại một khu dân cư ở Giang Đô.

Tô Giang đứng ngây người trước bồn rửa mặt, miệng ngậm bàn chải đánh răng, cả người như đông cứng lại, chẳng khác nào bị hóa đá.

Một lúc sau, hắn mới bừng tỉnh rồi tức giận hét lên:

“Hệ thống khốn nạn, mày vừa nói gì cơ?!”

“Hệ thống chết tiệt, mày nhắc lại tao nghe xem.”

“Trước đây những hình phạt khi thất bại nhiệm vụ là gì?”

【Hình phạt khi thất bại nhiệm vụ: Vô hiệu hóa toàn bộ kỹ năng mà chủ nhân đã nhận được, thời gian vô hiệu hóa phụ thuộc vào mức độ hoàn thành nhiệm vụ!】

“Không chết à?”

【Không, chỉ có nhiệm vụ tân thủ và nhiệm vụ đặc biệt mới đe dọa đến tính mạng của chủ nhân!】

“Thế sao mày không nói sớm?”

【Tại cậu không hỏi!】

Tô Giang bật cười vì tức giận. Sáng nay vừa tỉnh dậy, hắn bỗng muốn hỏi hệ thống về những hình phạt khi thất bại nhiệm vụ là gì. Hắn vốn nghĩ rằng sẽ bị trừ tuổi thọ hoặc thậm chí bị giết chết.

Kết quả lại chỉ là như thế này?

“Hóa ra lâu nay tao làm nhiệm vụ mà cứ lo sợ không yên.”

Tô Giang nghiến răng, cảm thấy mình bị hệ thống đùa cợt.

Một phần lý do khiến hắn nghĩ hình phạt nghiêm trọng là do nhiệm vụ tân thủ đã làm hắn sợ hãi, khiến hắn vô thức cho rằng hình phạt của hệ thống luôn rất nặng nề. Hắn cứ tưởng hệ thống sẽ tung ra đòn trừng phạt khủng khiếp, ai ngờ hóa ra lại là chính hắn tự làm khổ mình.

“Hệ thống khốn kiếp, dù tao không hỏi thì mày cũng nên nói cho tao biết chứ?”

Bỏ qua sự thật rằng mình chưa hỏi, Tô Giang không ngừng trách móc hệ thống.

“Không giận, không giận. Không đáng để bực bội vì chuyện nhỏ nhặt này.”

Tô Giang mỉm cười trở lại, rồi ném chiếc bàn chải vừa bị hắn bóp gãy vào thùng rác. Tâm trạng đã bị hệ thống phá hỏng, hắn cũng chẳng buồn đi ăn sáng nữa, quyết định nằm nhà gọi đồ ăn.

Ăn xong sẽ đến tìm An Nhu.

“Ồ, giờ này mà vẫn có bánh tráng nướng bán à?”

Tô Giang phấn khích, không ngờ lại có thể ăn được bánh tráng nướng vào bữa sáng, thế là liền không ngần ngại đặt ngay một phần. Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn lại gửi tin nhắn vào nhóm chat giao hàng của một ứng dụng.

Tô Giang: “@Shipper, giúp mình mua thêm chai nước nhé?”

Shipper: “Bận quá, lấy đâu ra thời gian mua cho cậu, không có thời gian.”

Tô Giang: “Mua cho cậu một chai luôn đấy.”

Shipper: “Cậu muốn uống gì?”

Tô Giang khẽ nhếch mép cười. "Tôi vẫn thích cái vẻ ngạo mạn vừa rồi của cậu hơn."

Sau khi nhờ shipper mua thêm chai nước ngọt, Tô Giang tính toán thời gian, thấy vẫn còn đủ để chơi một ván game.

Nguyên... Ồ không, nhầm mất rồi.

Tô Giang di chuyển con chuột, khởi động Liên Minh Huyền Thoại!

Nửa giờ sau.

“Trò chơi rác rưởi, lần sau mà chơi nữa thì đúng là chó!”

Tô Giang tức giận tắt máy tính. Giá như hắn không nhấn nhầm thì có khi tốt hơn.

Gần đây, bọn hack game ngày càng lộng hành, đến mức một người chơi kỹ năng như hắn cũng không kiếm nổi mạng nào.

Bộp bộp bộp!

“Giao hàng đây!”

Tô Giang mở cửa, thấy anh shipper mỉm cười đưa cho hắn bánh tráng nướng và nước ngọt.

“Đại ca, của cậu đây, nhớ cho đánh giá 5 sao nhé!”

“Nhất định rồi.”

Tô Giang cầm lấy đồ ăn, lập tức cho shipper đánh giá 5 sao, dù sao thì ai cũng khó khăn, chỉ là việc nhỏ mà.

Sau khi ăn no nê, hắn ra khỏi nhà và bắt taxi thẳng đến nhà họ An.

Bây giờ, hắn không thể lười biếng nữa, phải làm việc lớn, không thể tiếp tục sống vô định như trước.

Đã quyết định tham gia vào cuộc chiến gia tộc này, thì phải thể hiện bản lĩnh tương xứng.

Hai mươi phút sau, tại cổng nhà họ An, trong một chiếc taxi màu xanh lam.

“Không phải chứ anh tài, quãng đường ngắn thế mà anh lấy của tôi năm mươi nghìn à?!”

Tô Giang mở to mắt, không ngờ giờ taxi lại lộng hành như thế này.

Rõ ràng là đang cướp tiền còn gì?

“Em trai, giờ giá nào cũng thế mà, tối qua còn có người đi ra ngoại thành, trả thẳng hai trăm nghìn mà chẳng nói gì cả.”

Bạn đang đọc Để Ngươi Thổ Lộ, Ngươi Tìm Tới Thiên Kim Hắc Đạo? (Bản Dịch) của Mộ Nhị Thập Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 212

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.