Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Cần Lo Bằng Cấp

Phiên bản Dịch · 1105 chữ

“Một mình cậu muốn kéo cả Cục Giám sát theo, e rằng rất khó, mà chúng tôi cũng không thể hỗ trợ cậu được.”

Nghe vậy, Tô Giang chỉ mỉm cười, trong lòng đã có kế hoạch rõ ràng.

“Yên tâm đi, tôi có cách!”

Chỉnh đốn một cơ quan lười biếng, không phải là chuyện khó.

Lý Tài nhìn nụ cười đầy tự tin của Tô Giang, bỗng dưng cảm thấy một dự cảm không lành.

Lần cuối cùng gã thấy Tô Giang cười tự tin như vậy là ngày hôm qua.

Và rồi, nhà máy của nhà họ Phong đã bị nổ tung.

Cục Giám sát... chắc không sao đâu nhỉ?

"Vì cậu đã quyết định, tôi sẽ nghĩ kỹ hơn về kế hoạch."

An Minh Kiệt tuy cảm thấy mọi chuyện có chút kỳ lạ, nhưng khi đặt vào người Tô Giang, lại có cảm giác chuyện này chưa chắc đã không thành.

Bởi vì Tô Giang vốn đã rất kỳ lạ rồi.

Lý Tài lấy máy tính ra, vừa gõ bàn phím tìm kiếm thông tin, vừa nói với Tô Giang:

"Tôi vừa tra rồi, Cục Giám Sát vẫn đang tuyển dụng bác sĩ tâm lý, bất cứ lúc nào cũng có thể đi phỏng vấn."

"Tốt quá, đúng lúc tôi đang vội, lát nữa tôi sẽ đi phỏng vấn luôn."

"Nhưng mà..."

"Sao?"

"Người ta yêu cầu tối thiểu phải có bằng thạc sĩ."

"......"

"Tôi nhớ cậu mới năm nhất đại học thôi đúng không? Với lại cậu có bằng chứng chỉ tư vấn tâm lý không?"

Tô Giang im lặng.

Chết tiệt!

Bây giờ xã hội cạnh tranh dữ vậy sao?

Cứ tiếp tục thế này, đến khi tốt nghiệp liệu mình còn tìm được việc không?

Thôi kệ, mình có hệ thống mà.

An Minh Kiệt nhận thấy vẻ lúng túng của Tô Giang, suy nghĩ một lát rồi nói: "Bằng cấp và chứng chỉ chúng tôi có thể giúp cậu lo được, tám phần thật. Miễn là cậu thực sự có kiến thức chuyên môn, Cục Giám Sát sẽ không cố tình điều tra kỹ đâu."

Nghe vậy, Tô Giang ngước lên nhìn An Minh Kiệt, miệng hơi há ra.

Khoảnh khắc này, hắn mới hiểu thế nào là sức mạnh của một đại gia tộc.

Bằng thạc sĩ, nói làm là làm được ngay?

Điều khiến Tô Giang kinh ngạc hơn nữa là An Minh Kiệt lập tức rút điện thoại ra gọi trước mặt hắn và Lý Tài.

"Tôi cần anh giúp một việc, một bằng thạc sĩ và chứng chỉ liên quan đến bác sĩ tâm lý."

"Phải đảm bảo trông không có vấn đề gì, có thể chống lại các cuộc điều tra kỹ lưỡng."

"Thông tin tôi sẽ gửi sau, anh cần bao lâu?"

"Ừ, cảm ơn anh."

Sau đó, An Minh Kiệt cúp máy, mỉm cười nói với Tô Giang: "Chiều nay, chứng chỉ sẽ được gửi đến cho cậu."

Quá đỉnh.

Tô Giang không biết dùng từ nào khác để diễn tả.

Thật lòng mà nói, lúc này Tô Giang có chút rung động, muốn gia nhập nhà họ An rồi.

Tốt quá còn gì.

"Đùng đùng..."

Đúng lúc này, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ trên lầu, mấy người cùng ngẩng đầu nhìn, thấy An Nhu đang bế con mèo Phú Quý bước xuống cầu thang.

"Ơ, Tô Giang, cậu đến rồi!"

An Nhu thấy Tô Giang ngồi trên ghế sofa, đôi mắt lập tức sáng lên.

Xuống đến nơi, cô liền chạy đến trước mặt Tô Giang, lo lắng hỏi: "Cậu uống bao nhiêu rượu tối qua mà về muộn thế! Còn Lý Tài nữa, lần sau muốn uống rượu thì đừng có kéo theo Tô Giang, thật là! Cũng không ngại khi kéo một sinh viên uống rượu."

Vừa nói, cô vừa liếc Lý Tài một cái đầy tức giận, hừ lạnh thể hiện sự không hài lòng.

Mặt Lý Tài lập tức tái mét, khó chịu như nuốt phải thứ gì đó tệ hại. Gã thật sự không biết phải nói gì.

Ừ thì, tôi không tử tế, kéo cậu ta uống rượu đến tận khuya.

Nhưng mà cô không biết đấy thôi, cậu học sinh gương mẫu của cô đêm qua kéo tôi đi nổ tung cả nhà máy!

An Minh Kiệt cũng bật cười nhìn Lý Tài, hiếm khi thấy gã trong tình trạng khổ sở thế này. Vì anh ta biết rõ sự việc, nên có thể phần nào hiểu được cảm giác của Lý Tài.

"Không sao đâu, chuyện này không thể trách Tài ca được. Tối qua bọn tôi cũng không uống nhiều, hơn nữa Tài ca còn chu đáo gọi xe đưa tôi về mà?"

"Phải không, Tài ca?"

Tô Giang nhướng mày nhìn Lý Tài, cái câu người ta hay nói là gì nhỉ.

Chỉ có người hại gã mới hiểu gã oan ức đến thế nào.

"Ừ... đúng thế, uống không nhiều lắm."

Lý Tài nghiến răng nghiến lợi, gã thật sự không hiểu mình đã đắc tội gì với Tô Giang mà cứ bị chơi khăm liên tục. Sao không đổi người khác nhận tội được à?

Hắn lôi An Minh Kiệt ra chịu tội cũng được, dù sao An Nhu cũng không dám làm gì anh trai mình.

Nhưng An Nhu vẫn không thèm để ý đến Lý Tài, mặt lạnh tanh, nhưng khi nhìn về phía Tô Giang lại khác hẳn.

Nụ cười ấy thật lòng mà nói, cả đời Lý Tài chưa từng thấy nhiều lần.

"Cậu... cậu ăn gì chưa?"

An Nhu cúi đầu có chút ngượng ngùng. Tối qua cô ngủ muộn, sáng nay dậy trễ cho nên đến giờ vẫn chưa ăn gì.

An Minh Kiệt lập tức nhận ra tâm tư của em gái, liền nói: "Nhu Nhu, tiện thể em đưa Tô Giang đến nhà ăn của gia đình ăn đi."

"Nhân tiện dẫn cậu ấy đi dạo một vòng, đừng để lần nào cậu ấy đến nhà họ An cũng chỉ quanh quẩn ở đây."

Rồi anh ta lại quay sang cười nói với Tô Giang: "Cậu cũng chẳng có gì làm, đợi đến chiều khi chứng chỉ đến, tôi sẽ gọi cậu."

Tô Giang gật đầu, dù vừa ăn xong bánh mì nướng.

Nhưng hắn ăn nhanh đói mà?

Hơn nữa, hắn cũng muốn đi dạo quanh nhà họ An, đến mấy lần mà chỉ toàn vào nhà ngay, chưa lần nào đi dạo cả.

Thế là, dưới ánh mắt của An Minh Kiệt và Lý Tài, An Nhu dẫn Tô Giang đi ăn.

Bạn đang đọc Để Ngươi Thổ Lộ, Ngươi Tìm Tới Thiên Kim Hắc Đạo? (Bản Dịch) của Mộ Nhị Thập Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 176

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.