Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lance

Phiên bản Dịch · 1144 chữ

Thành phố Kim Cảng còn được gọi là thành phố Thiên Sứ.

Là cảng lớn thứ ba thế giới, lượng hàng hóa lưu thông hàng ngày lớn nhất bán cầu Bắc, người ta dành quá nhiều mỹ từ cho thành phố này!

Nó giống như phúc âm mà Chúa ban tặng cho nhân gian, được tắm mình trong vinh quang của Chúa, mọi thứ đều tốt đẹp...

Cái quái gì!

Người Liên Bang thích gọi nó là thành phố Thiên Sứ, nhưng trong mắt một số người, nơi này chẳng khác gì Địa Ngục.

Ví dụ, Lance lúc này đang nghĩ như vậy.

Thành phố Thiên Sứ quá nguy hiểm.

Hầu như ngày nào thành phố này cũng xảy ra vài vụ nổ súng, thậm chí là hơn chục vụ.

Đôi khi các băng đảng thanh toán lẫn nhau, số người chết trong các cuộc thanh trừng đẫm máu đó nhiều đến mức cần phải dùng xe tải để chở đi.

Nền kinh tế địa phương phát triển nhanh chóng đồng thời cũng kéo theo một lượng lớn tội phạm và các tổ chức tội phạm, các quan chức thành phố bị tư bản và tiền bẩn tha hóa đang đứng trên cao nhìn xuống toàn thành phố.

Họ chỉ quan tâm đến việc con số trong tài khoản của mình tăng lên bao nhiêu mỗi tháng, mặc kệ những người ở tầng đáy xã hội có chết đói không, có gặp rắc rối không.

Điều mà mọi người cần ở thành phố Kim Cảng mãi mãi chỉ là những câu chuyện thần thoại về kinh tế mà nó không ngừng tạo ra, không mấy ai quan tâm đến việc liệu có ai đó đang phải vật lộn để sinh tồn đằng sau vẻ hào nhoáng của thành phố hay không.

Họ không muốn biết, cũng không cho phép bất kỳ ai biết.

Dẫu sao đây là thành phố Thiên Sứ, là động cơ kinh tế của Liên Bang!

Lance lơ đãng nhìn cô gái trên đường, khoảnh khắc làn gió ấm áp mang hơi thở của thế kỷ trước thổi vào lòng người, dường như cả thế giới bỗng chốc được phủ lên một bộ lọc cũ kỹ tự nhiên.

Cả thế giới như nhuốm màu vàng úa, thi thoảng xuất hiện những vệt loang lổ do bị phơi sáng quá mức.

Âm thanh rè rè phát ra từ chiếc loa thùng của máy hát càng tô đậm thêm nét cổ điển cho thế giới này.

Ánh nắng mùa hè sưởi ấm thành phố, cũng sưởi ấm "tâm hồn" của các cô gái.

Hai cô gái trẻ mặc áo cộc tay kèm váy ngắn, đội mũ tròn nhỏ đi ngang qua tiệm bánh mì. Nụ cười tràn đầy sức sống và niềm vui của họ khiến thành phố vốn như một bức ảnh cũ kỹ bỗng chốc trở nên tươi sáng.

"Chát."

Lance bị tát một cái, hắn thu hồi ánh mắt trông ra ngoài cửa sổ bếp, ông chủ tiệm bánh mì đang đứng sau lưng nhìn hắn đầy giận dữ.

"Tao thuê mày đến là để mày làm việc, chứ không phải để mày ghé vào quầy hàng mà nhìn gái!"

Lão vỗ tay bôm bốp: "Nhanh lên, nhanh lên, đồ chết tiệt lười biếng sắp sinh giòi rồi, đừng để tao thấy mày trốn việc nữa, tao trả tiền để thuê mày đấy!"

Lance gãi đầu, cầm lấy giẻ lau bắt đầu lau tủ kính.

Hôm nay buôn bán ế ẩm, những tiệm bánh mì kiểu này không nằm ở khu phố sầm uất hay trung tâm thành phố, giống như những quán bán bánh bao ở bên ngoài khu dân cư, tách biệt với thế giới bên ngoài.

Họ chủ yếu phục vụ nhu cầu hàng ngày của các hộ dân xung quanh, thời gian buôn bán chính là trước chín giờ rưỡi sáng và tan tầm vào buổi chiều.

Những thời điểm khác hầu như chẳng có ai.

Ông chủ tiệm bánh mì mang những đặc điểm điển hình của một nhà tư bản mới nổi, lão vừa tự ép mình vừa bóc lột nhân công, đồng thời cũng tìm cách kiểm soát họ.

Ngoài Lance, trong tiệm bánh mì còn có một người học việc, không những không được trả một đồng lương nào hàng tháng mà còn phải đưa cho ông chủ tiệm bánh mì 10 đồng, coi như là học phí.

Anh ta đã đến đây hơn nửa năm rồi, cho đến nay, ngoài việc biết nhào bột thì chẳng biết làm gì khác.

Ông chủ tiệm bánh mì rất béo, nặng khoảng 230 đến 240 pound, có tay nghề làm bánh rất điêu luyện.

Cư dân xung quanh đều là khách hàng quen thuộc của lão, sản phẩm chủ lực ở đây là một loại bánh mì làm từ lúa mì nguyên cám, ăn rất no và không dễ bị đói.

Lance đã lén nhìn thấy, tên khốn này còn độn thêm cám vào, bánh mì như vậy sẽ khô hơn, cứng hơn, chắc hơn, cũng được người nghèo ưa chuộng hơn.

Bởi vì nó có thể lấp đầy dạ dày tốt hơn và giúp họ không bị đói nhanh.

Người nghèo không quan tâm đến việc họ ăn gì, họ chỉ quan tâm đến việc no bụng.

Lance không thích ông chủ này, vì lão chua ngoa, keo kiệt.

Lương tháng của Lance là 15 đồng, hiện tại mức lương trung bình ở thành phố Thiên Sứ là khoảng 60 đồng. Nghe nói để có được con số trung bình này, các trường đại học đã mở thêm một ngành gọi là "Thống kê học".

Trên thực tế, thu nhập hàng tháng của hầu hết công nhân chỉ từ 45 đến 50 đồng.

Lương của Lance chỉ bằng một phần ba mức lương thực tế, thực ra hắn cũng không muốn chỉ nhận một chút lương ít ỏi như vậy, lại còn phải làm những công việc không bao giờ hết.

Nhưng hắn chẳng còn cách nào khác, hắn là người nhập cư trái phép.

Không hiểu sao hắn lại lên một con tàu, rồi con tàu đó cập bến ở đây.

Theo lời những người trên tàu, tất cả họ đều đã trả một khoản tiền lớn để nhập cư chui vào Liên Bang.

Nền kinh tế Liên Bang đang phát triển nhanh chóng, thiếu hụt một lượng lớn lao động, ngay cả trong thời đại cơ giới hóa đang được khuyến khích ở khắp mọi nơi như ngày nay, người ta vẫn có thể thấy người và gia súc làm việc cùng nhau trong nhiều nhà máy.

Thực ra đôi khi hắn không thể phân biệt rõ ràng, rốt cuộc ai là người, ai là gia súc.

Khoảng cách giữa người và gia súc cũng không lớn như trong tưởng tượng.

Bạn đang đọc Đế Quốc Bóng Tối (Dịch) của Tam Cước Giá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphat2004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật babydonthurtme
Lượt thích 2
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.