Ngoại truyện 3: Nhân sinh tuyệt nhất (4)
Tần Tử Ngang là bạn học cấp ba của Giang Cần, cũng là cậu ấm của công ty xây dựng lớn nhất thành phố Tế Châu. Tám năm trước, y đổi chữ ký QQ thành “Ẩn nhẫn cùng phú quý”, rồi nhanh chóng nhận Giang Cần làm cha nuôi. Từ đó, công việc làm ăn của gia đình y phất lên như diều gặp gió.
Hôm nay, ngày xuân nắng đẹp, trước cửa khách sạn nhà y giăng đèn kết hoa rực rỡ, khách khứa tấp nập, cổng chào bơm hơi khổng lồ xếp thành hàng dài, tạo nên một khung cảnh vô cùng hoành tráng.
Đặc biệt là dàn xe sang trọng đậu kín bãi đỗ, chẳng khác nào một buổi triển lãm xe hơi. Khách ra vào đều ăn vận sang trọng, âu phục giày da, trang sức lấp lánh.
Đối với một thành phố nhỏ như Tế Châu, quả thực là quần tinh hội tụ.
Phòng tiệc nằm ở cuối hành lang bên phải đại sảnh, lúc này đã chật kín người. So với những vị khách bên ngoài, khách mời trong phòng ăn vận giản dị hơn, toát lên vẻ trí thức, không khí trò chuyện vô cùng sôi nổi.
Bon họ đều là bạn học cũ cùng trường, có người còn học chung lớp ba năm, nên rất thân thiết với nhau. Ví dụ như Lưu Tuệ, lớp trưởng 12A, hiện đang làm việc tại ngân hàng; Tống Thụy Dương, thủ khoa khóa 2008, hiện đang làm việc tại một viện nghiên cứu ở nước ngoài; cùng các bạn học khác như Dương Thụ An, Triệu Lộ, Hồng Chấn Đông, Lục Siêu…
Năm đó ở trường, Tần Tử Ngang nổi tiếng là bằng hữu khắp thiên hạ, dù sao thì y có tràng cảnh để đời hô toàn trường tôi bao ở nhà ăn, nên việc y có nhiều bạn bè cũng không có gì lạ.
Bữa tiệc cưới này giống như một buổi họp lớp của cao trung Thành Nam sau nhiều năm xa cách.
Trong số họ, có người thành đạt, cũng có người vẫn đang loay hoay với cơm áo gạo tiền. Gặp lại sau bao năm, bọn họ có rất nhiều chuyện để kể cho nhau nghe.
Ví dụ Tống Thụy Dương hào hứng kể về cuộc sống ở nước ngoài, nào là chất lượng không khí tốt, nhiệt độ dễ chịu… Tế Châu là một thành phố nhỏ, không nhiều gia đình có điều kiện cho con cái ra nước ngoài du học, nên những lời kể của Tống Thụy Dương khiến không ít người ghen tị.
Bỗng nhiên, mọi người im bặt, đưa mắt nhìn ra cửa. Giang Cần đang đứng tựa lưng vào cột đá bên ngoài phòng, vẻ mặt ung dung, nhìn đám đông ăn vận sang trọng đối diện, tay bóc hạt dưa.
Thế là ý định khoe khoang thành tích của mình với bạn bè tan biến trong lòng mỗi người. Thành công có muôn hình vạn trạng, nhưng trước sự hiện diện của Giang Cần, thành công của họ lại như trò đùa.
“Giang Cần cũng đến sao? Mặt mũi Tần Tử Ngang lớn vậy à?”
“Chắc là tình cha con sâu đậm.”
“Tình cha con gì?”
“Mấy năm trước, Tần Tử Ngang nhận cha nuôi, cậu không thấy chữ ký QQ của cậu ta đổi thành 'Ẩn nhẫn cùng phú quý' sao?”
“Trời ơi, tôi cũng muốn ẩn nhẫn cùng phú quý…”
Nghe mọi người bàn tán, Tống Thụy Dương ngồi ở vị trí trung tâm cũng ngừng kể về nước Mỹ, ánh mắt lộ vẻ khó chịu.
Lục Siêu ngồi bên cạnh, nhìn y: “Dương ca, nói thật, nếu không có Giang Cần, có lẽ người phát triển tốt nhất trong chúng ta là cậu. Ghen tị cũng là chuyện thường tình.”
“Ghen tị?” Tống Thụy Dương cười khẩy. “Dự án trí tuệ nhân tạo mà nhóm tôi đang phát triển có thể thay đổi cả thế giới, còn cậu ta? Chuyển phát nhanh, ngoài tiền ra còn có gì?”
Lục Siêu ngập ngừng: “Cậu ta còn…”
Chưa kịp nói hết câu, một giọng nói trẻ con vang lên từ ngoài cửa “Ba ơi!”
Giang Ái Nam từ sảnh chạy vào, nhào vào lòng Giang Cần, tay cầm một viên kẹo đã bóc vỏ nhét vào miệng hắn.
Giang Cần vừa ăn kẹo, vừa ôm con gái: “Viên này hơi cứng răng.”
“Nó vừa mới rơi xuống đất ạ.” Giang Ái Nam nép vào lòng ba, hớn hở nói.
“?”
Nhìn cảnh tượng phụ tử tình thâm ngoài cửa, mọi người trong phòng đều nín thở.
Tiểu công chúa Multi-group hiếm khi xuất hiện trước công chúng, nên ít ai biết mặt cô bé.
Tuy một số bạn học cũ đã từng gặp Giang Ái Nam khi Giang Cần và Phùng Nam Thư đưa con về quê chơi, nhưng đó là lúc cô bé còn nhỏ, khó ai nhận ra. Dù vậy, nhiều người vẫn nhận ra cô bé là con gái của Phùng Nam Thư, bởi vì Giang Ái Nam rất giống mẹ.
Tống Thụy Dương há hốc mồm, mắt tròn xoe nhìn cảnh tượng trước mặt, giọng nói khàn đặc: “Ai vậy?”
“Cậu không biết sao? Con gái của Phùng Nam Thư và Giang Cần đó. Lớn nhanh thật, giống mẹ như đúc.” Lục Siêu cảm thán, rồi quay sang thấy Tống Thụy Dương im lặng.
Y sống ở nước ngoài quanh năm, ít khi về nước, nên không nắm rõ tình hình trong nước. Việc bất ngờ nhìn thấy con gái của Phùng Nam Thư và Giang Cần lớn như vậy khiến y bị sốc.
Là học sinh giỏi thứ hai của trường, chỉ sau Phùng Nam Thư, Tống Thụy Dương luôn coi Phùng Nam Thư là người trong mộng.
Y nghĩ rằng hai người đều chăm chỉ học hành, ít giao du bạn bè, nên sẽ dễ dàng nảy sinh tình cảm. Nào ngờ, chưa bao lâu sau khi tốt nghiệp, bức ảnh Phùng Nam Thư tay trong tay với Giang Cần đã lan truyền khắp nơi.
Lần họp lớp trước, Tống Thụy Dương cố gắng chấp nhận sự thật này, còn nghe Giang Cần kể chuyện tình yêu suốt buổi chiều. Nhưng mối tình đơn phương thời niên thiếu đâu dễ dàng quên lãng. Phùng Nam Thư vẫn là bạch nguyệt quang trong lòng Tống Thụy Dương.
Cho đến lúc này, y mới nhận ra, ánh trăng trong lòng mình đã sinh cho người nàng yêu một cô con gái xinh xắn.
Những người khác cũng nhìn Giang Ái Nam hồi lâu, ánh mắt đầy cảm thán.
Bọn họ có thể không có tâm trạng phức tạp như Tống Thụy Dương, nhưng nhìn thấy một phiên bản mini của Phùng Nam Thư chạy lon ton trên hành lang, mềm mại gọi “ba”, họ cũng không khỏi chạnh lòng.
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 31 |