Lại bị đập một chai bia
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Trần A Thập biến sắc. Hiện tại cảnh sát Hồng Kông và xã hội đen Hồng Kông đều chia thành hai phe phái, cảnh sát chia thành Ngũ Ấp bang và Triều Châu bang, xã hội đen cũng chia thành Ngũ Ấp bang và Triều Châu bang. Trương Vinh Cẩm, thám mục người Hoa khu Cửu Long này là người Ngũ Ấp, vì vậy các bến tàu trong khu vực hắn quản lý, những việc làm ăn béo bở đều bị Ngũ Ấp thương hội và Ngũ Ấp bang nắm giữ. Vốn dĩ Triều Châu bang đã bị bài xích trên địa bàn của hắn, giờ đây Triều Dũng Nghĩa của mình lại đắc tội với con nuôi của hắn, nếu Trương Vinh Cẩm cho hàng chục hàng trăm thám tử mật ngày ngày tìm mình gây rắc rối thì cả bang hội sẽ không còn cơ hội tìm được việc làm ở bến tàu nữa.
- Chờ chết đi! Cả hai đứa kia nữa! Vừa nãy không phải rất ngông cuồng sao?
Tên cảnh sát đó bưng trán, được đồng bọn dìu đi ra ngoài, miệng vẫn không quên cười nhạo châm chọc.
Chử Hiếu Tín cũng có phần ngỡ ngàng, không ngờ tên cảnh sát say xỉn này lại là con nuôi của Trương Vinh Cẩm, thám mục người Hoa khu Cửu Long. Lần này rắc rối có vẻ hơi lớn, hắn đang nhíu mày không biết phải làm sao, Tống Thiên Diệu bên cạnh ghé sát tai Chử Hiếu Tín nói nhỏ:
- Tín thiếu, nếu để hắn đi như vậy, việc làm ăn của thương hội và nhiều thành viên của bang hội rất dễ bị Trương Vinh Cẩm trừng phạt. Lúc đó ngài cũng sẽ bị động trước mặt Chử hội trưởng. Không thể để Trương Vinh Cẩm nghĩ rằng Triều Châu bang làm mất mặt hắn, vì Triều Dũng Nghĩa không chịu nổi cơn giận của Trương Vinh Cẩm. Chỉ có thể giữ chuyện này trong phạm vi nhỏ, ví dụ như ngài và tên cảnh sát này tranh giành ca nữ, tình cờ người của Triều Dũng Nghĩa có mặt giúp ngài. Như vậy, hai bên mới có thể ngang sức ngang tài, một bên là công tử của hội trưởng Triều Châu thương hội, một bên là con nuôi của thám mục khu Cửu Long, đánh nhau vì tranh giành ca nữ, mọi chuyện vẫn còn có thể xoay chuyển. Như vậy dù Chử hội trưởng ra mặt cũng dễ xử lý chuyện này.
An thiếu và Trần Thù Đề bên cạnh đều nghe được lời Tống Thiên Diệu nói, An thiếu lúc này càng thêm tò mò, không biết Chử Hiếu Tín quen biết người trẻ tuổi này ở đâu, trước đây chưa từng thấy hắn xuất hiện, sao tối nay lại xuất hiện ở hộp đêm, chỉ nói vài câu mà mỗi câu đều đi thẳng vào trọng tâm.
Tình hình hiện tại, tốt nhất là rắc rối do Chử Hiếu Tín gây ra thì để Chử Hiếu Tín tự giải quyết, không thể liên lụy đến cả bang hội của Triều Dũng Nghĩa. Bởi vì một khi Trương Vinh Cẩm đối phó Triều Dũng Nghĩa, phía Triều Châu bang sẽ tổn thất lớn hơn.
Trương Vinh Cẩm có thể dùng lực lượng cảnh sát và lực lượng của Ngũ Ấp bang để đối phó trực tiếp với Triều Dũng Nghĩa, thậm chí nhân cơ hội này hai bên đánh nhau luôn, nhưng không thể đối phó trực tiếp với Chử Hiếu Tín.
Chỉ cần Chử Hiếu Tín mở miệng nói một câu là vì tranh giành phụ nữ, Triều Dũng Nghĩa chỉ là bảo vệ công tử nhà họ Chử, danh nghĩa này một khi đã định, dù Trương Vinh Cẩm có tức giận đến đâu cũng chỉ có thể ngồi xuống nói chuyện.
- Vậy ý của Thiên Diệu là gì?
Chử Hiếu Tín nghiêng mặt nhìn về phía Tống Thiên Diệu, hỏi nhỏ.
Tống Thiên Diệu đưa mắt nhìn về phía chai bia trên bàn:
- Bây giờ Tín thiếu qua đó, đánh hắn thêm một lần nữa, khẳng định cái cớ hai người xảy ra mâu thuẫn vì phụ nữ. Đánh càng khó coi càng tốt, nếu nói thêm vài câu ngông cuồng thì càng tốt.
Chử Hiếu Tín nghiến răng, chộp lấy chai bia đứng dậy, lao về phía tên con nuôi của Trương Vinh Cẩm đang gần tới cửa chính. Đến trước mặt hắn, không nói hai lời, lại một chai bia nữa đập vào trán đối phương, rồi vung nắm đấm đánh vào mắt mũi hắn.
Tống Thiên Diệu đứng dậy khỏi bàn trà, nói với Trần A Thập vẫn chưa kịp phản ứng:
- Còn đợi gì nữa! Mau bảo vệ Tín thiếu!
Trần A Thập và đám người Triều Dũng Nghĩa lập tức ùa lên, tách Chử Hiếu Tín và mấy tên cảnh sát ra. Lần này, dù Trần A Thập không dám ngạo mạn với mấy tên cảnh sát nữa, nhưng đám người Triều Dũng Nghĩa vẫn ưỡn ngực che chắn trước mặt Chử Hiếu Tín. Nhìn thế trận đó, dù mấy tên cảnh sát có bắn hết đạn trong súng cũng chưa chắc đã chạm được vào Chử Hiếu Tín.
- Con nuôi của Trương Vinh Cẩm mà dám sỉ nhục nữ nhân của ta? Ta sẽ đánh rụng hết răng ngươi! Trương Vinh Cẩm có ở đây ta cũng đánh chết ngươi!
Chử Hiếu Tín ở sau đám đông, gào lên cuồng ngạo.
Tống Thiên Diệu thở phào, chỉ cần Chử Hiếu Tín ra tay, cuộc xung đột này sẽ không thực sự lớn chuyện. Dù vị Chử hội trưởng kia có biết chuyện xảy ra tối nay, có lẽ còn khen ngợi con trai mình biết nắm thời cơ, biết đứng ra gánh vác, không để Triều Dũng Nghĩa phải dọn dẹp hậu quả.
Đăng bởi | LinhNhi.Epx |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 196 |