Hai Song Hoa Hồng Côn (2)
- Ta đi đón Nhan Hùng đến, trước khi ta quay lại, Tín thiếu khách khí với Lý Tài Pháp một chút, nhưng đối với cảnh sát, có thể kiêu ngạo một chút.
Tống Thiên Diệu dặn dò Chử Hiếu Tín một câu.
Chử Hiếu Tín rất hài lòng với Tống Thiên Diệu mới quen tối nay, thư ký mới này của mình, mấy lần mở miệng đều nói ra những lời hợp ý hắn, quan trọng nhất là, biết thư ký nên làm gì, chính là phải giúp ông chủ giải quyết rắc rối.
- Để tài xế đưa ngươi đi.
Chử Hiếu Tín gật đầu, rồi nói với Trần A Thập bên cạnh:
- Phái hai người bảo vệ A Diệu, nếu A Diệu có chuyện gì, ngươi cứ chờ mà chết đói đi.
- A Câu, A Khôn, hai người các ngươi đi cùng vị tiên sinh này một chuyến, bảo vệ hắn cho tốt.
Trần A Thập nói với hai gã to con cơ bắp cuồn cuộn trông như điển hình của đám tay chân bên cạnh.
- Biết rồi, lão đại.
Hai người đi theo Tống Thiên Diệu rút ra khỏi đám đông, đi về phía bên ngoài.
Còn phía cảnh sát, cũng đã có một cảnh sát rút lui, đương nhiên cũng là đi cầu cứu.
Tên cảnh sát đó và Tống Thiên Diệu nhìn nhau, Tống Thiên Diệu khẽ gật đầu mỉm cười với hắn, ra khỏi hộp đêm, lên xe Ford của Chử Hiếu Tín, nói với tài xế:
- Vất vả cho ngươi rồi, phiền ngươi đi một chuyến đến Du Ma Địa cảnh sát bộ.
- Được, Tống tiên sinh.
Tài xế đã biết Tống Thiên Diệu là thư ký mới được Chử Hiếu Tín thuê, nên không chút do dự nổ máy xe.
Còn hai tên đánh thuê gọi là A Câu và A Khôn, một trái một phải kẹp Tống Thiên Diệu ở giữa ghế sau, mắt cảnh giác nhìn chằm chằm ra ngoài xe.
Tên gọi A Câu, tay đùa nghịch hai con dao nhỏ, lúc này con dao linh hoạt chuyển đổi giữa hai tay, còn tên gọi A Khôn, thì đặt tay trái ở sau lưng, dường như nắm lấy vũ khí nào đó ở thắt lưng.
- Các ngươi ở Triều Dũng Nghĩa là thân phận gì?
Tống Thiên Diệu tò mò hỏi một câu:
- Hồng Côn? Bạch chỉ phiến? Thảo hài?
Tên gọi A Khôn không mở miệng, dường như không muốn nói chuyện với Tống Thiên Diệu, tên gọi A Câu là gã to lớn ngừng động tác con dao trong tay, quay đầu lại cười với Tống Thiên Diệu:
- Lạn Mệnh Câu, Triều Dũng Nghĩa Song Hoa Hồng Côn, hắn là Ngư Lan Khôn, Triều Dũng Nghĩa Song Hoa Hồng Côn.
Tống Thiên Diệu hít sâu một hơi, không còn cảm thấy mùi mồ hôi trên người hai người khó chịu nữa, không ngờ sau khi xuyên việt, lại có cơ hội được hai Song Hoa Hồng Côn hộ tống?
Nhưng mà nói ra, có phải Song Hoa Hồng Côn không đáng giá? Sao tùy tiện ra hai người, đều là Song Hoa Hồng Côn? Tư liệu hiểu biết về sau, dường như danh hiệu Song Hoa Hồng Côn, trăm người mới có một mới đúng chứ?
...
Tống Thiên Diệu biết về tư liệu hội đoàn Hồng Kông, là xem một số sách vở và phim ảnh sau này mà hiểu được, nhưng thực tế, những năm 40-50, các hội đoàn Hồng Kông Song Hoa Hồng Côn xuất hiện như nấm sau mưa, không phải nói Song Hoa Hồng Côn không đáng giá bằng những năm 70-80 sau này, ngược lại, lúc này trong các hội đoàn Hồng Kông, một người được thăng làm Song Hoa Hồng Côn, ắt hẳn có chỗ mạnh mẽ của mình.
Hồng Kông lớn nhỏ, hợp pháp phi pháp cộng lại có hàng chục hàng trăm bến cảng, Song Hoa Hồng Côn chịu trách nhiệm trấn thủ bến cảng của bang hội mình, khi có người của bang hội khác đến gây rắc rối, Song Hoa Hồng Côn có thể đứng ra một mình một ngựa, giải quyết rắc rối cho bang hội, đảm bảo anh em trên bến cảng có cơm ăn, có việc làm, không bị bang hội khác cướp mất công việc.
Hai Song Hoa Hồng Côn đi cùng Tống Thiên Diệu đến Du Ma Địa cảnh sát bộ, Lạn Mệnh Câu, Triều Dũng Nghĩa chịu trách nhiệm che chở bến cảng lớn Trung Hoàn, chính thức bái sư đại sư Côn Lôn quyền Triều Châu Hoàng Vĩnh Hạc học võ công, tay cầm một đôi phủ việt, vừa có thể cận chiến, vừa có thể ném xa gây thương tích, hắn chính là dùng đôi phủ việt này đánh ra một mảnh địa bàn cho Triều Dũng Nghĩa ở bến cảng lớn Trung Hoàn, sau đó được thăng làm Triều Dũng Nghĩa Song Hoa Hồng Côn, trấn thủ bến cảng lớn Trung Hoàn.
Ngư Lan Khôn, xuất thân từ đám Đàn gia tử Cửu Long Tỵ Phong Đường, cái gọi là Đàn gia tử, chính là chỉ ngư dân sống quanh năm trên thuyền, bảy tuổi cha mẹ ra biển đánh cá, gặp phải sóng gió, thuyền lật người chết, Ngư Lan Khôn không nhà để về, ăn cơm trăm nhà lớn lên, vì cha mẹ đều mất, tính cách cực kỳ tự ti, tự ti đến cực điểm chính là hung tợn, khi xảy ra tranh chấp với người khác, thường ra tay tàn nhẫn, đối phương hoặc đứt tay đứt chân, hoặc hôn mê bất tỉnh, sau này gia nhập Triều Dũng Nghĩa ở bến cảng, mỗi khi bang hội xảy ra xung đột với người khác, hắn đều vung một cây đinh ba xông lên đầu tiên, trải qua nhiều năm vẫn không bị thương tật hay tử vong, được Triều Dũng Nghĩa sắp xếp trấn thủ bến cảng Tây Cống.
Hôm nay Trần A Thập dẫn theo ba người của Lệ Trì hộp đêm, thân phận đều là Song Hoa Hồng Côn trấn thủ các bến cảng, bốn người vốn là đến nghe ca uống rượu tiện thể bàn bạc về vấn đề gần đây ở các bến cảng, chỉ là tình cờ gặp nhau, thêm vào đó Chử Hiếu Tín nói muốn Trần A Thập bảo vệ tốt Tống Thiên Diệu, nên Trần A Thập để cầu ổn thỏa, mới sắp xếp hai trong ba Song Hoa Hồng Côn đi theo bảo vệ Tống Thiên Diệu, chứ không phải như Tống Thiên Diệu nghĩ, Song Hoa Hồng Côn không đáng giá.
Khi lái xe đến Cảnh sát Du Ma Địa, đã hơn 10 giờ đêm khuya, Tống Thiên Diệu bước xuống xe, đánh giá tòa nhà 3 tầng nằm ở góc đường Gia Sĩ Cư trong màn đêm. Đồn cảnh sát này là đồn cảnh sát lâu đời nhất ở khu Cửu Long. Lúc này trên đường phố bên ngoài đồn cảnh sát, thỉnh thoảng có những gánh hàng rong bán mì sợi nhỏ đi qua, cũng có những phụ nữ gợi cảm mặc áo dài xẻ cao, có lẽ vén váy lên, liếc mắt đưa tình với khách qua đường, chờ đợi những gã dâm đãng ghé qua mua vui.
Thậm chí cũng có những lão đạo (con nghiện) không chịu nổi cơn nghiện dựa vào bức tường bên cạnh đồn cảnh sát, lấy ra thuốc phiện nuốt trọn để cắt cơn, trong khi cảnh sát mặc quân phục đứng gác bên ngoài đồn như hoàn toàn không nhìn thấy chuyện này, mải mê cười đùa với những cô gái đứng đường.
Đăng bởi | LinhNhi.Epx |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 175 |