Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân tài

Phiên bản Dịch · 1335 chữ

Từng việc, từng chuyện, từ tối qua đến lúc đứng trên bến tàu này, Nhan Hùng càng nghĩ càng thấy lạnh sống lưng, không hiểu sao mình lại bị một gã thanh niên như vậy xoay như chong chóng, trước tiên dùng chuyện thiếu gia gặp nạn để khơi gợi lòng tham của mình, cuối cùng, còn phải dùng lòng tham của mình để ép mình đi nước cờ cuối cùng này.

Đặc biệt là câu nói cuối cùng của Tống Thiên Diệu vừa rồi, ta sẽ không hại ngươi đâu.

Thật vậy, nếu Tống Thiên Diệu không nói ra, đợi đến khi mình sắp xếp xong xuôi rồi mới đẩy mình ra, lúc đó bản thân mình, e rằng sớm đã không chịu nổi đả kích mà tự sát bằng súng rồi.

- Nhân tài...

Nhan Hùng cắn mạnh môi, nghiến răng thốt ra ba chữ này, không dừng lại nữa, vội vàng đi đến tổng đường Phúc Nghĩa Hưng, đã là định số rồi, sống chết cũng phải đi theo nước cờ mà Tống Thiên Diệu đã bày ra, không đi là chết, đi, vẫn còn hy vọng.

...

- Lão gia, ta đã về.

Ân thúc đứng bên ngoài thư phòng biệt thự nhà họ Chử, cẩn thận nói với Chử Diệu Tông đang luyện thư pháp bên trong.

Ông ta nắm bắt thời cơ mở lời rất tốt, đúng lúc Chử Diệu Tông vừa viết xong một câu thơ và ngừng bút trong chốc lát mới lên tiếng.

Chử Diệu Tông đứng thẳng người trước án thư, nhưng không buông bút lông trong tay, ngắm nghía những dòng chữ thảo mình vừa viết, miệng nói:

- Vào uống tách trà đi, Ân thúc.

Ân thúc nhẹ nhàng bước vào thư phòng, đứng nghiêm chỉnh cách Chử Diệu Tông hai bước về phía sau bên phải:

- Lão gia, ta đã gặp Tống Thiên Diệu và Nhan Hùng rồi.

Chử Diệu Tông vừa nói vừa cúi người tiếp tục viết trên án thư, miệng hỏi:

- Vậy theo ngươi thấy, kế hoạch đêm qua là do Tống Thiên Diệu nghĩ ra, hay là do Nhan Hùng nghĩ ra?

- Lão gia, e rằng kế hoạch đêm qua là do vị Tống thư ký mà thiếu gia mời về bày ra, ta thấy Nhan Hùng không giống người đầu óc quá sáng suốt, tuy tâm tư nóng vội, muốn dựa dẫm, nhưng chỉ là kẻ ứng phó, ngược lại những lời Tống Thiên Diệu nói khiến ta khá nghi hoặc.

Ân thúc đứng phía sau, nhẹ giọng nói.

- Ồ?

Chử Diệu Tông nghe xong lời Ân thúc liền xoay người lại, như thể có chút hứng thú hỏi.

Có thể khiến một người tinh tường như quản gia thốt lên hai chữ - nghi hoặc- quả thật không đơn giản. Tuy Ân thúc đối ngoại xưng là quản gia của nhà họ Chử, nhưng vị trí hiện tại của nhà họ Chử trong cộng đồng người Triều Châu ở Hồng Kông có được một phần nhờ công của Ân thúc.

Ông đã cùng Chử Diệu Tông vượt qua bao gian khó, từng liều mình đối mặt với cướp biển để vận chuyển hàng hóa, quản lý sổ sách, tất cả đều do chính tay lão quản gia này đảm nhận. Nói ông là tâm phúc thực sự của Chử Diệu Tông cũng không quá.

Ân thúc lặp lại lời Tống Thiên Diệu nói với Chử Diệu Tông:

- Hắn nói sự việc bắt đầu từ hai ngàn đô la Hồng Kông và một người phụ nữ, vậy cũng sẽ kết thúc bằng hai ngàn đô la Hồng Kông và một người phụ nữ. Chuyện này, Nhan Hùng có thể giải quyết. Lão gia, lão nghĩ mãi vẫn không hiểu Nhan Hùng làm sao có thể dùng hai ngàn đô la Hồng Kông để xoa dịu cơn giận của Trương Vinh Cẩm.

Chử Diệu Tông đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc, rồi mỉm cười:

- Lời Tống Thiên Diệu nói đã rất rõ ràng, chỉ là trước mặt Nhan Hùng, hắn không tiện nói thẳng ra việc chuẩn bị lấy Nhan Hùng làm vật tế thần, để Trương Vinh Cẩm trút giận mà thôi.

- Hắn nói hai ngàn đô la Hồng Kông, hai ngàn đô la chỉ là tiền thuốc men, e rằng đặt tiệc, mời người trung gian, ít nhất cũng phải hai ba vạn đô la, số tiền này chắc chắn do Nhan Hùng bỏ ra. Cuối cùng còn phải để Nhan Hùng nhường vị trí của mình cho con nuôi của Trương Vinh Cẩm, đây mới là bồi thường thực sự.

- Nói đi nói lại, chính là từ tối qua, tên thư ký của A Tín đã lên kế hoạch tìm một con dê tế thần thích hợp cho A Tín, chính là Nhan Hùng, tên thám mục người Triều Châu không được như ý này, tưởng đây là cơ hội để kết giao với nhà họ Chử, không màng tất cả mà lao vào, bị Tống Thiên Diệu dẫn dắt từng bước, e rằng đến giờ vẫn chưa biết mình đã trở thành vật tế thần.

- Vật tế thần? Nhan Hùng chịu sao?

Ân thúc ngước mắt nhìn Chử Diệu Tông:

- Hắn dù sao hiện giờ cũng là thám mục, lại còn ở sở cảnh sát Du Ma Địa đầy béo bở.

Chử Diệu Tông cười nhẹ nhàng với quản gia của mình:

- Đến nước này, hắn không chịu thì còn làm được gì? Ngốc nghếch tiết lộ mối quan hệ với Diêu Mộc, đắc tội Lê Hữu Dân, cứng đầu với Trương Vinh Cẩm, nếu không đi theo nước cờ hiện tại, sống không qua ngày mai, nếu đi theo nước cờ của Tống Thiên Diệu, nhà họ Chử vẫn phải ghi nhận ân tình của hắn. Dù sao A Tín cũng làm mất mặt Trương Vinh Cẩm, Nhan Hùng dùng tiền đồ của mình để gánh vác cho A Tín lần này, không cho hắn chút lợi lộc, sau này người ta sẽ nói nhà họ Chử chúng ta không biết điều.

- A Tín vận khí không tệ, thật sự tìm được nhân tài, ván cờ này đi rất đẹp, từ đầu đến cuối, không cần người nhà họ Chử ra mặt, cũng không cần bỏ tiền, vậy mà hắn chỉ dùng miệng lưỡi câu được một Nhan Hùng ra, vừa bồi tiền vừa mất chức, nói không chừng sau này còn phải cảm ơn hắn nữa, thú vị thật.

- Vậy lão gia, tối nay có nên gặp hắn không, đã là nhân tài, thu về bên mình còn hơn để ở Lợi Khang...

Ân thúc quan sát sắc mặt Chử Diệu Tông, cẩn thận mở lời.

Chử Diệu Tông khoát tay:

- Không cần, ta không thể cướp vận khí của A Tín. Tuy A Tín không ra gì, nhưng có một Tống Thiên Diệu như vậy giúp hắn thu dọn hậu quả, cũng đỡ cho ta nhiều phiền phức. Cứ để mặc họ xoay xở ở Lợi Khang thương hội, tên nhóc đó chắc giờ đang chờ ta gặp hắn đấy. Tối nay để hắn ở lại, cùng ăn cơm với A Tín, nhà họ Chử không sợ người khác họ có tham vọng, chỉ sợ dưới tay không có loại người này.

- Vâng, lão gia.

Ân thúc theo cử chỉ của Chử Diệu Tông, lặng lẽ lui ra khỏi thư phòng.

Chử Diệu Tông đứng trước án thư, cầm bút hoàn thành bức chữ, rõ ràng là một bài từ theo điệu Sinh Tra Tử:

- Tam xích long tuyền kiếm, hạp nội vô nhân kiến, nhất trương lạc nhạn cung, bách chỉ kim hoa tiễn, vị quốc kiệt trung trinh, khổ xứ tằng chinh chiến, tiên vọng lập công huân, hậu kiến quân vương diện.

- Tiên vọng lập công huân, hậu kiến quân vương diện, Tống Thiên Diệu, chưa gặp mặt đã giúp nhà họ Chử lập được một công, nhân tài...

Chử Diệu Tông nhìn bức thảo thư mình vừa viết xuống, lẩm bẩm.

Bạn đang đọc (Dịch) Kiêu Hùng Trọng Sinh Hongkong 1950 của Nháo Nháo Bất Ái Nháo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LinhNhi.Epx
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 153

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.