Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai tháng sau

Tiểu thuyết gốc · 3354 chữ

Sau hai tháng, với sự giải quyết từ hiệu trưởng, các tin đồn cũng dần chìm xuống, anh cũng bắt đầu củng cố kế hoạch mình lại.

Anh cũng thuận theo ban quản lý mà học sinh chuyển đổi các phòng, trong phòng anh bắt đầu suy nghĩ cách.

Tuy anh chủ động hơn trong việc tiếp cận Linh Yến, nhưng anh không làm quá lộ liễu. Anh nghĩ rằng chọn những cách thức nhỏ nhưng hiệu quả làm chủ đạo.

Trong một buổi chiều hôm ấy tại thư viện, Linh Yến chủ động gọi anh: "Hắc Vân Đà, cậu có vẻ rất giỏi trong việc sắp xếp mọi thứ nhỉ? Lúc nào cũng điềm tĩnh và biết chính xác phải làm gì."

"Tôi chỉ quen lên kế hoạch từ trước thôi. Cũng giống như cách cậu luôn chuẩn bị kỹ lưỡng cho mọi bài kiểm tra." Anh đáp, nở một nụ cười nhẹ.

Câu nói khiến Linh Yến mỉm cười, ánh mắt dường như mềm mại hơn. "Có vẻ chúng ta hợp nhau ở điểm này."

Qua những cuộc trò chuyện nhỏ, Hắc Vân Đà dần dần thu thập được các thông tin mà anh cần. Với việc thao túng tâm lý, Linh Yến thường vô tình tiết lộ các hoạt động của cha mình, từ các cuộc họp bí mật đến những tài liệu được lưu trữ trong khu vực cấm của trường nơi mà ngay cả giáo viên bình thường cũng không thể vào được.

Một tối nọ, khi cả hai cùng tham gia một dự án nhóm, Linh Yến vô tình nhắc đến một chuyện thú vị.

"Cha tôi dạo này rất bận rộn. Ông ấy nói khu vực tầng hầm đang nâng cấp hệ thống an ninh. Nghe đâu còn có cả mật mã sinh học nữa."

Câu nói khiến Hắc Vân Đà dừng lại trong giây lát, nhưng anh nhanh chóng che giấu sự quan tâm của mình.

"Vậy à? Trường này đúng là đầu tư thật nghiêm túc."

Sau buổi trò chuyện, Hắc Vân Đà bắt đầu lên kế hoạch thâm nhập khu vực cấm. Anh biết mình không thể mạo hiểm một cách lộ liễu, vì thế cần phải có một lối tiếp cận gián tiếp.

Đầu tiên, anh lợi dụng sự quen biết với Lưu Hoành người bạn cùng phòng, vốn là trợ lý của giáo viên kỹ thuật vì có tài. Bằng vài câu chuyện nhỏ và sự khéo léo, anh thuyết phục Lưu Hoành cung cấp lịch trình kiểm tra an ninh của tầng hầm.

"Cậu định làm gì với thứ này? Đừng bảo tôi là cậu định xuống tầng hầm nghịch phá đấy nhé!" Lưu Hoành hỏi, vẻ nghi ngờ.

"Yên tâm đi, tôi chỉ tò mò thôi. Tôi không ngu đến mức làm mấy thứ khiến mình bị đuổi học đâu." Hắc Vân Đà cười nhạt, gạt đi mọi nghi ngờ.

Một tối, khi Hắc Vân Đà đang suy nghĩ về cách tiếp cận các tầng bảo mật, anh nhận được tin nhắn bất ngờ từ một nguồn không rõ. Tin nhắn chỉ có một dòng: "Sử dụng thiết bị ở kho vũ khí ẩn."

Hắc Vân Đà không ngần ngại. Anh đã quen với việc phải dựa vào những nguồn tin không rõ ràng và những phương pháp không chính thức. Thế nhưng, lần này có một sự khác biệt. Anh cần phải chuẩn bị mọi thứ một cách cẩn thận hơn.

Trong một buổi chiều khi mọi người đều bận rộn với các bài kiểm tra, Hắc Vân Đà lặng lẽ rời khỏi khu ký túc xá. Anh tìm đến kho vũ khí ẩn, nơi được bảo vệ bởi một hệ thống an ninh đơn giản hơn so với khu vực dưới tầng hầm mà Linh Yến đã đề cập. Dưới lớp áo khoác bình thường, anh đã giấu một thiết bị can thiệp vào hệ thống bảo mật.

Khi Hắc Vân Đà lẻn vào kho vũ khí, anh không chỉ tìm thấy thiết bị mà còn phát hiện ra một nhóm người đang điều khiển hệ thống an ninh trường. Cảm giác căng thẳng dâng lên khi anh phát hiện một người quen thuộc trong nhóm: Lưu Hoành, bạn cùng phòng và cũng là trợ lý của một giáo viên trong trường.

"Cậu... sao cậu lại ở đây?" Lưu Hoành hỏi, sự ngạc nhiên hiện rõ trên mặt.

Hắc Vân Đà mỉm cười, cố gắng giữ vẻ tự nhiên:

"Tôi chỉ tò mò thôi. Không phải tôi là người duy nhất tò mò về những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta chứ?"

Lưu Hoành có vẻ không tin lắm, nhưng không truy cứu thêm. Cả hai đứng im một lúc, và Hắc Vân Đà tranh thủ lấy thiết bị mà anh cần.

Lúc rời khỏi kho vũ khí, Hắc Vân Đà cảm thấy mọi thứ đang đi đúng hướng. Mặc dù tình hình đã trở nên phức tạp hơn, nhưng anh biết rằng đây chỉ mới là bước đầu trong kế hoạch lớn của mình. Mối quan hệ với Linh Yến vẫn cần được củng cố, nhưng giờ đây, anh đã có trong tay một công cụ quan trọng và một bước đi chiến lược tiếp theo đã được lên kế hoạch.

Trong những ngày tiếp theo, Hắc Vân Đà cố gắng duy trì mối quan hệ tốt với Linh Yến. Cô vẫn tiếp tục là nguồn thông tin quan trọng giúp anh vạch ra những bước đi tiếp theo. Tuy nhiên, anh không thể để cô biết quá nhiều, dù sao thì Linh Yến vẫn là con gái của Hiệu trưởng, người đang kiểm soát rất nhiều thông tin trong trường.

Một buổi tối, khi cả hai cùng nhau ngồi uống trà trong phòng học nhóm, Linh Yến thở dài, ánh mắt dường như không vui.

"Cậu có bao giờ cảm thấy ngột ngạt khi phải sống trong cái bóng của người khác không?" Linh Yến hỏi, đôi mắt trầm tư.

Hắc Vân Đà nhận ra rằng Linh Yến không chỉ bị ảnh hưởng bởi tên tuổi của cha mình, mà còn là người đang tìm kiếm một lối thoát. Anh mỉm cười, cố gắng tạo cảm giác gần gũi.

"Mỗi người đều có một con đường riêng của mình. Đôi khi, chúng ta phải đi qua những ngã rẽ tối tăm để tìm thấy ánh sáng phía trước." Anh nói, cố tình để lời nói của mình mang chút ẩn ý.

Linh Yến ngẩng lên, ánh mắt chạm phải ánh mắt của anh. Có lẽ cô đã bắt đầu tin tưởng anh hơn.

"Có lẽ cậu nói đúng." Cô đáp nhẹ nhàng, rồi quay lại với cuốn sách của mình.

Càng ngày, Hắc Vân Đà càng cảm nhận được sự phức tạp trong việc tiếp cận thông tin mật của trường. Mặc dù đã có thiết bị, nhưng việc tiếp cận tầng hầm vẫn là một thử thách lớn. Hệ thống bảo mật không phải dễ dàng phá vỡ, và anh biết mình không thể chỉ dựa vào một công cụ duy nhất.

Vì vậy, anh quyết định phải thay đổi phương pháp. Hắc Vân Đà lên kế hoạch cho một chuyến đi đêm, một lần nữa, anh sẽ đột nhập vào khu vực cấm của trường.

Lưu Hoành, con tốt này vẫn là một phần trong kế hoạch của anh, mặc dù anh không thể hoàn toàn tin tưởng vào cậu ta. Nhưng đây là lúc Hắc Vân Đà cần sự giúp đỡ, dù là với giá nào.

Một đêm, Hắc Vân Đà đánh thức Lưu Hoành, người đang ngủ say.

"Cậu có thể giúp tôi chứ?" Anh hỏi, giọng điệu không có chút nghi ngờ.

Lưu Hoành ngái ngủ nhìn anh, ánh mắt có chút khó chịu nhưng rồi nhanh chóng tỉnh táo. "Giúp cái gì?"

"Mở cửa tầng hầm cho tôi." Hắc Vân Đà nói, không hề che giấu mục đích.

Lưu Hoành nhìn anh một lúc, rồi lắc đầu.

"Tầng hầm à? Cậu muốn vào đấy làm gì?"

Hắc Vân Đà không trả lời mà chỉ đưa ra một ánh đầy sát khí. Cuối cùng, Lưu Hoành cũng gật đầu, mặc dù không hài lòng, nhưng cậu ta biết rằng mình không thể từ chối.

Lúc nửa đêm, cả hai lặng lẽ di chuyển về phía khu vực tầng hầm. Hệ thống an ninh vẫn đang hoạt động, nhưng không có gì là không thể phá vỡ khi Hắc Vân Đà đã chuẩn bị.

Khi đến cửa tầng hầm, Hắc Vân Đà nhìn Lưu Hoành.

"Cậu chắc chắn đây là cách duy nhất không bị phát hiện?" Anh hỏi.

Lưu Hoành thở dài, rồi gật đầu.

"Tôi sẽ giúp cậu lần này, nhưng sau này đừng mong tôi làm điều này lần nữa."

Cửa mở ra:

Bước vào trong, Hắc Vân Đà nhanh chóng nhận ra rằng nơi này không chỉ chứa tài liệu mật mà còn là trung tâm của những thí nghiệm nguy hiểm. Những tấm bảng điện tử lớn dọc theo các bức tường ghi những thông số phức tạp. Mọi thứ trong này đều được bảo vệ bởi hệ thống an ninh tinh vi.

Anh khẽ đưa tay lên, vỗ nhẹ vào thiết bị của mình. Cả không gian dường như tĩnh lặng trong giây lát, rồi một loạt tín hiệu bắt đầu được gửi đi.

"Hệ thống đang bị vô hiệu hóa." Hắc Vân Đà thì thầm, rồi tiếp tục tiến về phía sâu trong phòng.

Vừa đi được vài bước, một chiếc tủ khóa to lớn đập vào mắt anh. Trên đó có một chiếc màn hình điện tử hiển thị một chuỗi mã số phức tạp. Hắc Vân Đà nhận ra ngay đây chính là nơi chứa các tài liệu quan trọng.

Anh nhanh chóng gỡ bỏ một lớp bảo vệ, nhập mật mã mà anh đã thu thập được trong suốt thời gian qua. Sau vài giây, cửa tủ bật mở.

Trong tủ chỉ có một cuốn sổ tay cũ, với những ghi chép rất chi tiết về các thử nghiệm và một số tên tuổi quen thuộc, trong đó có cả Vương Khải.

Hắc Vân Đà cầm cuốn sổ lên, ánh mắt tối sầm lại.

"Cuối cùng thì cũng tìm ra rồi..."

Anh cẩn thận giấu cuốn sổ trong áo khoác của mình và lặng lẽ quay trở lại hướng cửa. Lưu Hoành vẫn đứng đó, đôi mắt cảnh giác quan sát xung quanh. Anh có thể cảm nhận được sự lo lắng từ cậu bạn cùng phòng, nhưng không có thời gian để giải thích hay làm rõ.

"Nhanh lên, chúng ta phải rời đi." Hắc Vân Đà thì thầm, mắt luôn hướng về cửa.

Ngay khi họ rời khỏi tầng hầm, một cảm giác khó tả bao phủ Hắc Vân Đà. Anh biết rằng họ đã không còn nhiều thời gian. Tầng hầm có thể đã phát hiện ra sự xâm nhập, và chỉ một chút sơ hở thôi cũng có thể khiến mọi nỗ lực của anh đổ bể ngay tại đây.

Tuy nhiên, trong lúc này, anh cũng không thể bỏ qua cuốn sổ. Nó chứa đựng quá nhiều thông tin quý giá mà anh cần phải phân tích.

Khi cả hai quay lại ký túc xá, Hắc Vân Đà quyết định chia tay Lưu Hoành một cách nhanh chóng. Anh không thể để cậu bạn biết được quá nhiều chi tiết về kế hoạch của mình. Cuối cùng, cả hai rời nhau trong im lặng, mỗi người đi về một hướng.

Trở về phòng, Hắc Vân Đà không ngần ngại mở cuốn sổ tay ra. Từng trang, từng dòng chữ giống như những mảnh ghép của một câu đố phức tạp. Những ghi chép trong đó không chỉ là thông tin về các thí nghiệm đã thành công mà còn là những dữ liệu nhạy cảm liên quan đến những cuộc thí nghiệm chưa được công khai.

Điều làm anh bối rối nhất là một dòng ghi chú cuối cùng: "Dự án Vương Khải Thức tỉnh giả cấp SSR."

"Vương Khải..." Hắc Vân Đà thì thầm, tên này có thể là một trong những kẻ phản bội anh, nhưng có điều gì đó không ổn. Anh đã thấy Vương Khải, nhưng tại sao lại có sự liên kết giữa hắn và những thử nghiệm này.

Đang miệt mài phân tích, Hắc Vân Đà bỗng nhận được một tin nhắn từ một số không rõ. Cảm giác cảnh giác lại dâng lên trong anh. Anh mở ra, và chỉ thấy một dòng chữ ngắn gọn: "Cậu tìm thấy gì rồi?"

Chắc chắn đây là một lời nhắc nhở từ một nguồn đáng ngờ. Hắc Vân Đà không ngần ngại đáp lại: "Tôi có những thứ cần phải biết. Nhưng tôi không phải là kẻ ngốc."

Không lâu sau, tin nhắn trả lời: "Lựa chọn của cậu sẽ quyết định mọi thứ đấy tên đần."

Sáng hôm sau, Hắc Vân Đà không đến lớp. Anh giả vờ ốm để ở lại phòng, tiếp tục nghiền ngẫm cuốn sổ và những thông tin mà mình đã thu thập được. Những mảnh ghép dần dần được xếp lại với nhau.

Anh nhận ra rằng, nếu muốn đạt được mục tiêu của mình, anh phải tìm cách tiếp cận Vương Khải, và cả dự án SSR thứ mà kiếp trước anh từng có nghe qua.

Chợt trong đầu anh lóe lên " đúng rồi, cứ thử nhờ Linh Yến. Dù sao thì cô ấy có nhiều thông tin đáng để thử.

Hắc Vân Đà quyết định chủ động mời Linh Yến ra ngoài vào chiều hôm đó. Anh không thể để cô cảm thấy mình bị lợi dụng, nhưng sự thật là, mục tiêu của anh vẫn chưa thay đổi.

Anh cần lợi dụng sự hợp tác của cô:

"Cậu có muốn đi ăn tối với tôi không?" Anh hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng, như thể chỉ là một lời mời bình thường.

Linh Yến nhìn anh một lúc, đôi mắt hơi ngập ngừng nhưng rồi cô gật đầu.

"Được thôi." Cô mỉm cười, tuy nhiên, trong ánh mắt của cô vẫn có chút gì đó khó tả.

Buổi tối hôm đó với quyền từ Linh Yến cả hai đã ra bên ngoài trường.

Họ cùng nhau ngồi trong một nhà hàng nhỏ gần trường, ánh đèn vàng ấm áp phủ xuống không gian. Hắc Vân Đà nhận ra, đây là một cơ hội để kéo Linh Yến lại gần mình hơn. Anh không thể để cô cảm thấy bị nghi ngờ hay lợi dụng.

"Cảm ơn cậu vì đã đồng ý ra ngoài với tôi." Hắc Vân Đà nói, giả vờ như chỉ đơn giản là một cuộc gặp gỡ bạn bè.

"Cậu muốn nói gì với tôi?" Linh Yến hỏi, có vẻ như cô đã nhận ra có điều gì đó bất thường.

"Tôi chỉ muốn có một cuộc trò chuyện bình thường thôi." Hắc Vân Đà mỉm cười, nhưng trong đầu anh đã có những tính toán riêng.

Cả hai đã có một cuộc trò chuyện mật sau đó.

Trong các ngày tiếp theo anh vẫn phải sống với lớp vỏ bọc vì biết rõ mình vẫn đang bị theo dõi.

Một buổi sáng, khi đang tham gia lớp học, một thông tin bất ngờ lại xuất hiện. Thông qua một số nguồn tin gián tiếp, anh biết được rằng Vương Khải đã tiến xa hơn những gì anh tưởng. Anh ta không chỉ là một học sinh, mà còn là một phần của một nhóm nghiên cứu đặc biệt dưới sự bảo trợ của Hiệu trưởng.

Những tài liệu mà anh tìm được trong tầng hầm chính là thứ có liên quan, và chính xác thì Vương Khải không phải con người.

buổi chiều, khi đang đi dạo trong công viên gần trường, Hắc Vân Đà gặp lại Linh Yến. Cô có vẻ suy tư, như thể có điều gì đó đang khiến cô lo lắng.

"Cậu có nhận thấy gần đây có điều gì bất thường trong trường không?" Linh Yến hỏi, mắt nhìn xa xăm.

Hắc Vân Đà chợt nhận ra rằng cô đã bắt đầu nghi ngờ một thứ gì đó. Có thể cô đã cảm thấy rằng anh đang làm việc mờ ám, hoặc đơn giản chỉ là linh cảm của cô về những sự việc kỳ lạ đang xảy ra trong trường.

"Tôi không rõ." Hắc Vân Đà trả lời, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản. "Có thể chỉ là tin đồn."

Linh Yến khẽ gật đầu, nhưng đôi mắt cô lại lộ ra sự cảnh giác. "Cẩn thận đấy, Hắc Vân Đà. Có một số thứ không phải lúc nào cũng như vẻ bề ngoài đâu."

Câu nói của cô khiến anh phải suy nghĩ. Lẽ nào Linh Yến cũng đã nhận thấy những mối nguy hiểm tiềm ẩn nào đó? Tuy nhiên, anh không thể để mình bị chệch hướng.

Ngày hôm sau, Hắc Vân Đà nhận được một thông báo bất ngờ qua hệ thống của trường: "Chuyến thăm quan đặc biệt sẽ được tổ chức vào cuối tuần này tại trung tâm nghiên cứu. Các sinh viên năm nhất và năm hai sẽ có cơ hội tham gia."

Anh biết rằng đây là cơ hội vàng để tìm hiểu thêm về những thí nghiệm mà Vương Khải và Hiệu trưởng đang tiến hành. Hắc Vân Đà quyết định tham gia chuyến đi này, không chỉ để tìm thêm manh mối, mà còn để xem liệu có thể tiếp cận Vương Khải trực tiếp.

Linh Yến, như một sự tình cờ, cũng đăng ký tham gia chuyến thăm quan này, và Hắc Vân Đà nhận ra rằng đây là cơ hội tốt.

Cuối tuần, Hắc Vân Đà và Linh Yến cùng với nhóm sinh viên được dẫn đến trung tâm nghiên cứu, nơi mà họ chưa từng được phép vào. Càng bước vào trong, anh càng cảm thấy nơi này chỉ là lớp vỏ bọc. Các phòng thí nghiệm hiện đại, những thiết bị nghiên cứu tiên tiến, và những nhân viên mặc đồng phục trắng di chuyển qua lại điều rất giả tạo.

"Cậu thấy gì không?" Linh Yến thì thầm, bỗng dưng quay sang anh với ánh mắt đầy nghi ngờ. "Nơi này có vẻ gì đó ấy. Có phải cậu biết điều gì mà tôi không biết?"

Hắc Vân Đà mỉm cười, cố gắng giữ sự lạnh lùng. "Cậu có cảm giác kỳ lạ sao? Cứ từ từ rồi sẽ hiểu."

Bất chợt, một cánh cửa phía xa mở ra. Một nhóm người bước ra từ trong, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, tóc bạc phơ. Chính là Hiệu trưởng của trường.

Linh Yến nhìn thấy ông, đôi mắt sáng lên. "Cha tôi!"

Hắc Vân Đà khẽ cau mày. Đúng như anh dự đoán, Hiệu trưởng sẽ ở đây. Và nếu anh muốn tìm ra sự thật, thì chắc chắn người đàn ông này là điểm mấu chốt.

Trong khi nhóm sinh viên tiếp tục tham quan, Hắc Vân Đà lặng lẽ bám theo nhóm người của Hiệu trưởng, hy vọng sẽ có thêm một chút thông tin. Anh biết rằng đây chính là thời cơ tốt nhất để tìm hiểu những điều không ai dám nói ra.

Linh Yến có vẻ không mấy vui khi thấy cha mình ở đây, và anh bắt đầu nhận ra rằng mối quan hệ giữa cô và ông không phải đơn giản. Cô không phải là người ưa thích những quyết định của cha mình, và có vẻ như cô đang dần nghi ngờ những bí mật mà ông đang che giấu.

"Cậu không thấy sao? Cha tôi và nhóm này đang làm điều gì đó." Linh Yến thì thầm, ánh mắt không giấu được sự lo lắng.

Hắc Vân Đà nhìn cô, cảm nhận được sự bất an trong giọng nói của cô, nhưng anh chỉ đáp lại một câu ngắn gọn: "Chúng ta sẽ biết tất cả vào một lúc nào đó."

---

Bạn đang đọc Diệt Nhân Tự Thế sáng tác bởi Tieuketohh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieuketohh
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.