Ninh Băng say mê, học viện Vương Thành
Chạng vạng, tỷ tỷ Tác Ninh Băng trở về phủ, mang trên mặt dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy Dạ Kinh Vũ liền hỏi:
- Đệ nhập môn võ đạo như thế nào?
- Á. . .- Dạ Kinh Vũ lập tức tìm không được ngôn ngữ gì để trả lời.
Tác Ninh Băng vội vàng nói:
- Không cần gấp gáp, chuyện tiểu đệ kế thừa tước vị có lẽ sẽ có cơ hội thay đổi, cũng không cần quá liều mạng.
Dạ Kinh Vũ nói:
- Tiểu thư nói như thế, người nghĩ tốc độ Lan Lăng học tập văn chương điển tịch nhanh sao?
Tác Ninh Băng nói:
- Đột nhiên tăng mạnh.
Dạ Kinh Vũ nói:
- Vậy tốc độ võ đạo nhập môn hắn còn nhanh hơn, đã phá vỡ nhận thức của muội rồi.
Tác Ninh Băng nói:
- Lẽ nào, hắn đã hoàn thành nhập môn bước đầu tiên cảm ứng Long lực?
Dạ Kinh Vũ nói:
- Không, hắn đã hoàn thành bước thứ hai Long lực kích phát rồi.
Tức khắc, Tác Ninh Băng hoàn toàn sợ ngây người, lẩm bẩm nói:
- Này, điều này sao có thể?
Chỉ có trong lòng Lan Lăng biết, cái đó và năng khiếu thật không có quan hệ, chỉ là bởi vì có yêu tinh trong cơ thể hắn mà thôi.
Bất kể là Long lực cảm ứng, hay là Long lực kích phát, hắn đều có thể trực tiếp dụng ý thức khống chế yêu tinh trực tiếp trong nháy mắt hoàn thành, căn bản không cần quá trình tu luyện.
Cho nên, chuyện này thực sự hoàn toàn không đáng kiêu ngạo.
. . .
Sáng sớm hôm sau, Lan Lăng nguyên bản muốn đi theo Dạ Kinh Vũ học tập nhập môn bước thứ ba khống chế Long lực, đây đã là một bước nhập môn cuối cùng.
Nhập môn ba bước sau khi hoàn thành, sẽ chính thức tiến vào võ đạo tu luyện.
Thế nhưng có một việc làm rối loạn những tiết tấu của hắn.
Học viện Vương Thành phái người đưa tới một phong thơ, là một phần đuổi học thư thông báo, nói Tác Luân đã trốn học vượt lên trước ba tháng, chính thức bị đuổi.
Chuyện này vô cùng nghiêm trọng, bởi vì một khi Lan Lăng bị học viện Vương Thành đuổi, như vậy kế thừa tước vị thì sẽ không bao giờ.
Cho nên thoạt nhìn chuyện này không lớn, cũng là một nguy cơ trí mạng.
Tác Ninh Băng bất an nói:
- Tại sao có thể như vậy, tiểu Lăng đệ trở về đi, tỷ phải đến học viện Vương Thành xin phải, nói ngươi muốn tại gia giữ đạo hiếu hai tháng, lúc đó thầy Tác Luân cũng đồng ý.
Lan Lăng hỏi:
- Tỷ ơi, tỷ hôm qua đi tìm người nào hối lộ vậy?
Tác Ninh Băng nói:
- Người em trai quốc vương thương nhất, công tước Chi Đình.
Lan Lăng nói:
- Vậy hẳn là là công tước Chi Đình đã bắt đầu ra tay, cho nên đối phương cảm giác được nguy cơ lập tức phản kích, chuyện để học viện Vương Thành đuổi đệ là chính bọn họ ra tay.
Tác Ninh Băng đứng lên bảo:
- Tỷ sẽ lập tức đi đến học viện Vương Thành.
Lan Lăng nói:
- Đệ cũng đi.
Tác Ninh Băng nói:
- Đệ ở nhà lo mà học cho giỏi, loại chuyện này tỷ tới xử lý.
Lan Lăng nói:
- Không được, đệ là nam nhân duy nhất trong nhà, không thể để một mình tỷ bôn ba ra bên ngoài.
Tác Ninh Băng nhìn Lan Lăng một hồi, đôi mắt đẹp trở nên dịu dàng :
- Được.
Thế là, Lan Lăng lên xe ngựa, cùng Tác Ninh Băng đi đến học viện Vương Thành.
. . .
Học viện Vương Thành ở biên giới đông nam của Chi Đô, diện tích có chừng hơn hai ngàn mẫu, cảnh đẹp, khí thế hào hùng.
Học viện phân làm hai, một là học viện bình dân, một là học viện quý tộc, một con sông phân cách ở chính giữa, bình thường phân biệt rõ ràng.
Sau khi tiến vào học viện, Lan Lăng phát hiện kiến trúc nơi này thuần túy kiểu Tây phương. Học viện quý tộc với màu trắng chủ đạo, học viện bình dân với màu xám chủ đạo.
Kiến trúc của học viện bình dân rất nhiều, thế nhưng không lớn, vườn hoa bãi cỏ cũng ít.
Mà kiến trúc học viện quý tộc không nhiều lắm, nhưng lại hoành tráng vô cùng, khắp nơi đều có bãi cỏ vườn hoa, cắt tỉa ngay ngắn.
Diện tích của học viện quý tộc chiếm sáu phần, diện tích học viện bình dân bốn phần. Nhưng mà học viện quý tộc cũng chỉ có hơn một ngàn sinh viên, mà học viện bình dân có chừng hai ba vạn người.
Tổng thể mà nói, bất kể là diện tích, hay là phong cảnh của học viện Vương Thành đều vượt xa hoàng cung. Từ đó có thể thấy được, quốc vương quan tâm rất nhiều đối với học viện Vương Thành.
Mà học viện Vương Thành, cũng quả thực đáng giá quốc vương coi trọng. Bởi vì nó là cơ sở thực hành quận huyện của vương quốc Nộ Lãng. Gần như tất cả quan văn, tướng lĩnh, toàn bộ xuất từ học viện Vương Thành.
Biểu hiện bên ngoài xem ra, học viện bình dân kém học viện quý tộc, mà trên thực tế học viện bình dân học sinh mới là quốc vương ưa thích, chân chính môn sinh của vua.
Gần mấy thập niên qua, mâu thuẫn của học viện bình dân cùng học viên quý tộc càng ngày càng nghiêm trọng, đôi bên ai cũng khinh thường bên kia. Con em của học viên quý tộc nghĩ thân phận học viện bình dân thấp hèn, mà học viên bình dân nghĩ bên kia là loại con ông cháu cha ăn chơi trác táng ngu si.
Nhưng mà từ trên thực tế, bất kể là văn hay là võ, số lượng nhân tài học viện bình dân cũng vượt xa học viện quý tộc.
Không biết triều đình xuất phát từ loại lo lắng nào, muốn đi vào phân bộ học viện quý tộc, phải đi qua học viện bình dân.
Mà con dòng cháu giống từ trước cũng là ngựa xe lộng lẫy xa hoa, hoặc là xe ngựa sang trọng, khi đi qua phân bộ học viện bình dân, không hề ngoại lệ sẽ phải chịu vô số ánh mắt đố kỵ cùng địch ý. Với loại đố kỵ này, con em bình dân lại đoàn kết xung quanh quốc vương hơn nữa, tranh thủ sớm một ngày trở nên nổi bật.
Khi xe ngựa của phủ Bá Tước thành Thiên Thủy lăn bánh đi qua học viện bình dân lập tức thu hoạch vô số ánh mắt dè bỉu đố kỵ.
Đương nhiên, càng nhiều hơn là loại ánh mắt nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp, cùng đường cong bốc lửa của Dạ Kinh Vũ.
- Tên công tử bột Tác Luân về rồi.
- Trời cao rõ ràng mắt bị mù, thứ ăn chơi trác táng tồi tệ như hắn, vậy mà chiếm địa vị cao. Mà đám người chúng ta văn võ song toàn, vẫn còn đang lăn lộn cực khổ.
- Hừ, đám người của Tác Luân kia chính là sâu mọt của vương quốc, là chướng ngại vật ngăn trở vương quốc cường đại. Sẽ có một ngày, ta phải đem hắn giẫm ở dưới chân.
- Nữ võ sĩ xuất sắc mạnh mẽ như Dạ Kinh Vũ thế này mà phải lái xe cho tên phế vật Tác Luân à, rõ ràng phung phí của trời, bi kịch cực lớn!
- Yên tâm đi, Tác Luân sắp xong đời. Triều đình nhìn hắn không vừa mắt, hắn lập tức sẽ bị đuổi ra học viện, không cách nào kế thừa tước vị. Một khi mất đi tước vị, hắn sẽ trắng tay, so với tên ăn mày ven đường còn thảm hại hơn.
Những tiếng nghị luận này dù cho cách xe ngựa cũng bên tai không dứt, Lan Lăng hướng Tác Ninh Băng hạ giọng nói:
- Tỷ à, quốc vương bệ hạ rõ ràng trăm phương ngàn kế.
Ánh mắt của Tác Ninh Băng phức tạp rồi sau đó gật đầu, lúc trước căn cơ thống trị của vương quốc Nộ Lãng là quý tộc. Mà bây giờ học viện bình dân ra đời văn võ tinh anh, đã dần dần thay thế quý tộc giai tầng, quốc vương Chi Biến thật là mưu tính sâu xa, trong bông có kim.
Sau khi đi qua chiếc cầu bằng đá trắng bắt qua mặt sông, tiến vào học viện quý tộc phân bộ.
Cảnh trí lập tức biến đổi, cỏ non mơn mởn chân trời, hoa đua chen đủ sắc như gấm, tràn đầy mùi vị xa hoa. Ngay cả trong không trí thoang thoảng hương thơm mê ly.
Mà người ta lui tới, cũng đều là hoa y cẩm phục.
Nhìn thấy xe ngựa phủ Bá Tước Thiên Thủy, lập tức có người hô:
- Ồ, con cóc đã trở về.
Lúc trước Tác Luân chả nề hà thân phận chênh lệch, theo đuổi quận chúa Chi Ninh, bị người ta cười nhạo là con cóc.
- Sau này không cần để ý tới con cóc ghẻ đó, hắn đã bị đuổi rồi, cũng kế thừa không được tước vị, bên trong triều đình có người muốn giết hắn. - Một tên con ông cháu cha nói toạc ra.
- Ai bảo hắn không biết trời cao đất rộng theo đuổi quận chúa Chi Ninh, thật là chán sống rồi, ngay cả quốc vương bệ hạ đều tức giận.
Lan Lăng khẽ nhíu mày, hạ giọng nói:
- Những thằng ngu này, chúng nó không biết ngày hôm nay họ Tác chúng ta bị đuổi thì ngày sau cũng sẽ đến phiên chúng nó. Triều đình sở dĩ sẽ đối với nhà họ Tác hạ thủ, Tác Luân đuổi theo Chi Ninh là nhẹ, triều đình muốn trừ bỏ quyền của quý tộc chư hầu mới là căn bản. Đám con ông cháu cha này rõ ràng nhất trí lợi ích với chúng ta, thế mà hùa theo phá.
Nghe được Lan Lăng những lời này, đôi mắt đẹp Tác Ninh Băng sáng ngời. Em trai mới này mặc dù có chút ngây thơ cùng hay thẹn, nhưng không thể không nói từ trí khôn và tầm mắt, vượt xa tên em trai ruột Tác Luân.
- Tác Luân vào trong học viện, nói chuyện rất nhiều bạn gái, hàng ngày đắm chìm trong vô số phụ nữ, cho nên tình cảm với đám nam sinh ở đây không tốt. - Tác Ninh Băng nói:
- Đương nhiên, bởi vì nó phong lưu thành tính, có mới nới cũ, cho nên cũng bị con gái căm hận.
Thằng khốn này hoàn toàn chính là chuột chạy qua đường, người người kêu đánh.
Đi tới trước một cái kiến trúc thật lớn, một cái nhà thật lớn kiến trúc trước mặt, Tác Ninh Băng nói dịu dàng:
- Tiểu đệ, đệ ở trên trên xe ngựa chờ một lát, tỷ đi tìm người tìm hiểu rõ ràng, xem đến tột cùng là ai muốn khai trừ đệ, tình thế đến tột cùng nghiêm trọng đến mức nào?
Lan Lăng gật đầu, sau đó đưa tay liền muốn đỡ tỷ tỷ xuống xe, cùng lúc đó Dạ Kinh Vũ cũng đưa tay ra, muốn đỡ nàng xuống xe.
Tác Ninh Băng hơi kinh ngạc, sau đó nhẹ nhàng kéo cổ tay Lan Lăng xuống xe ngựa.
Từng phần thân thể của nàng quá mê người, lúc xuống xe hơi khom lưng, đường cong từ eo đến mông như cành dương liễu, Lan Lăng trông thấy không khỏi ngẩn ngơ.
Dạ Kinh Vũ phát hiện điểm này, hướng Lan Lăng trừng mắt một cái, tức khắc hắn mặt đỏ tới mang tai, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Mà Tác Ninh Băng ngược lại hướng hắn cười ngọt ngào, nhẹ nhàng liếc hắn một cái, gần như để toàn bộ tâm thần Lan Lăng cũng chập chờn.
Đăng bởi | meothaymo |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | kylemallory |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 55 |