Sắp Không Được Rồi
[ Chúc các đh đọc truyện vui vẻ - truyện được viết bởi Lão Bà Mộng Tình. Cầu kp và like + cmt ]
Hạ Thiên nhắm mắt lại thôi suy nghĩ đến Tiểu Hổ mà nhắc đến nó khiến hắn nhớ đến hệ thống, nhờ cái trò luyện tập kia mà bây giờ hắn đã mạnh hơn được một chút Tiểu Hổ còn có thể tùy ý thay đổi hình dạng. Nhưng mà điều hắn quan tâm nhất chính là dạo gần đây hệ thống có vẻ 'ăn chay' nhiệm vụ thì không có cũng không thấy càm ràm như trước dường như cái hệ thống này bắt đầu lười nhát đến rồi...!
Đang trầm tư thì cửa lại mở nhóm người Phi Hổ đội bước vào.
" Huấn luyện viên, ngài phải đi rồi sao? "
Hạ Thiên gật đầu.
" Không thể ở lại sao? " Minh Viễn hỏi, có chút luyến tiếc.
Hạ Thiên cũng không nỡ rời đi nhưng mà anh còn rất nhiều việc quan trọng cần phải hoàn thành không thể vì có chút luyến tiếc gì đó mà quên đi mình đang là ai, anh không thể để cảm xúc chi phối được dù sao cũng không phải một đi không trở lại xúc động xước mướt thế làm cái gì!
" Ta lưu lại Giang Nam quá lâu rồi, đến lúc cần phải trở lại làm chính mình thôi."
Lưu Diệc Phi mím môi, nhìn thấy ai cũng tỏ thái độ ủ rủ thì quát khẽ :"Các ngươi không phải đến để tiễn Huấn luyện viên sao? Buồn rầu như vậy làm sao ngài ấy yên tâm rời đi? "
" Ta còn đang nôn nóng trở lại gặp mấy em gái chân dài, quyến rủ đây. Ở đây ngày nào cũng nhìn thấy các ngươi ta ngán tận óc rồi !" Hạ Thiên đứng lên cười nhẹ nói.
Nghe mấy lời nói đùa của Hạ Thiên Phi Hổ đội liền bật cười, thời gian qua ở cạnh nhau bọn họ rất ít thấy Hạ Thiên đùa giỡn như thế trong mắt mỗi người ở đây Hạ Thiên chính là một huấn luyện viên cực kỳ nghiêm khắc và khó tính, hôm nay được nhìn thấy huấn luyện viên mỉm cười tuy là rất nhanh liền biến mất nhưng cũng khiến Phi Hổ đội một phen nhẹ nhõm.
Lần này phải xa nhau bọn họ mới nhớ đến Hạ Thiên vốn còn là một học sinh dù muốn hay không thì Hạ Thiên cũng phải trở lại tiếp tục cuộc sống trước đây và xem như chuyến đi này đối với ngài ấy là một trải nghiệm vô cùng thú vị.
" Huấn luyện viên ngài nhớ cẩn thận nhé! "
" Ta biết rồi, các ngươi cũng nhớ tập trung luyện tập cho tốt. Đừng để công sức của ta mấy tháng qua trở thành công cốc! " Hạ Thiên nghiêm túc nói, vỗ vỗ vai Minh Viễn và các thành viên còn lại.
Phi Hổ đội ai cũng gật đầu rồi trở ra ngoài.
Mấy giờ sau Hạ Thiên cũng thu xếp xong mọi thứ, Bạch Hổ hóa nhỏ leo lên lưng anh nằm bộ dáng cực kỳ thảnh thơi. Hạ Thiên cũng không màn để ý mang balô lên vai rồi bước ra khỏi phòng nhưng vừa đi được mấy bước thì Tổng chỉ huy đến, ông ta đưa cho anh một hộp gỗ nhung rồi bảo :" Khi nào trở về thì hãy mở ra xem, coi như đây là kỷ vật tôi dành cho cậu! "
" Nó có quý giá không, nếu như....! " Hạ Thiên hơi do dự không muốn nhận.
" Không đâu, nó không đáng là gì với công sức của cậu mấy tháng qua." Tổng chỉ huy quay lưng, nói :"Nếu sau này cậu có cần giúp đỡ thì cứ đến Giang Nam tìm Phi Hổ đội, bọn họ luôn sẵn sàng hỗ trợ cậu! "
" Chỉ mới có chút thành tựu làm bộ làm tịt chê quà không có giá trị sao, hừ! " Một người bĩu môi châm chọc.
" Đến giờ ngươi vẫn nói được câu này sao? " Tổng chỉ huy quát.
Tuy Hạ Thiên là một huấn luyện viên giỏi nhưng không phải hoàn toàn điều được mọi người ưa thích, cái tên mới châm chọc anh chính là người của phó chỉ huy Hứa Chí Quân. Hắn ta vốn nhìn Hạ Thiên không thuận mắt nay Hạ Thiên được Tổng chỉ huy ưu ái lại càng khiến hắn chướng mắt thêm.
" Tôi đi đây, tạm biệt mọi người! " Hạ Thiên nhàn nhạt nói, hắn không quan tâm ai nghĩ gì về hắn hắn chỉ biết mình cần phải làm gì hiện tại mà thôi.
.........4h sau Hạ Thiên về tới biệt thự.
Lúc ở quân đội hắn vừa phải giúp Phi Hổ đội huấn luyện thi hành nhiệm vụ vừa phải vào hệ thống trò chơi tập luyện mọi thứ cứ lặp đi lặp lại liên tục trong 7 tháng dường như đã rút cạn thể lực hắn rồi. Bây giờ hắn chỉ muốn ngủ một giấc thật lâu mà không bị ai quấy rầy!!
Vào đến phòng khách Bạch Hổ liền phóng xuống sofa cuộn lại nằm ngoan ngoãn ở một chỗ. Hạ Thiên đi thẳng một mạch lên lầu tắm rửa rồi lăn ra ngủ...!
Thấy Hạ Thiên như thế Bạch Hổ chẳng buồn nhờ vả tự mình đi dạo một vòng quanh nhà, đây là lần đầu tiên nó sống ở một nơi xa hoa như thế này quả thật khiến nó vô cùng phấn khích a. Nhưng mà chủ nhân có dặn không được trở về nguyên hình, không được tấn công người khác cũng không được đi lung tung.. buồn chán chết đi được!!
Trên phòng lúc này Hạ Thiên đột nhiên ngồi bật dậy vì tiếng máy móc phát ra. Quả thật lúc trước nếu nghe đến hệ thống hắn trốn còn không kịp hiện tại lại mừng muốn rơi nước mắt ra rồi... nếu còn không cho hắn nhiệm vụ hắn sợ thân thể hắn sẽ mục nát mất thôi.
"Danh vọng vang xa, tiến vào quân đội. Đạt được sự tín nhiệm của Tổng chỉ huy quân đội ở Giang Nam và Phi Hổ đội + 100 điểm thanh danh và 30 điểm tín nhiệm! Phần thưởng ......Nhiệm vụ kế tiếp, thu xếp thời gian 1 tháng sau trở lại nơi tập luyện. Hỗ trợ ký chủ một viên Linh Đan để phục hồi thể lực, thời gian phục hồi 12h!"
Hạ Thiên nghe xong liền chau mày, lại đi tập luyện? Lúc ở giang nam còn có cơ hội sang đó một chút, bây giờ ở đây hắn làm sao mà đi? Nếu tự nhiên bốc hơi không phải lại tự tạo rắc rối sao? Nhưng hắn mới tập thừa sống thiếu chết quay về lại phải lết xác sang đó nữa ư, đùa chắc?
Suy nghĩ kỹ lại thì trước giờ hệ thống không làm điều gì mà không có lợi cho mình nên Hạ Thiên đành nhắm mắt cho qua. Mặc kệ, chuyện gì đến sẽ đến!
Cầm Linh Đan bỏ vào miệng nuốt xuống, tầm vài phút sau lòng ngực Hạ Thiên chợt nóng lên dữ dội cổ họng đau như muốn nứt ra toàn thân như muốn nổ tung từng miếng thịt... Quá đau, hắn.. hắn sắp không được rồi.
"Aaaaaaa! "
Bạch Hổ ở dưới lầu đang nguyền rủa cái thân hẩm của mình thì nghe thấy Hạ Thiên hét, nó chợt nỗi lên sát ý đôi mắt vàng rực toả ra một lượng sát khí vô cùng mãnh liệt bước chân Bạch Hổ cử động nhẹ nhàng uyển chuyển theo dõi từng nhất cử nhất động ở phía trên....Hạ Thiên mà biết Bạch Hổ chậm chạp như thế chắc chắn sẽ mang đi làm thịt ngay lập tức. Lỡ như hắn bị ám sát với tốc độ này có khi hắn đã bị giết trước khi nó lên tới rồi !
Bây giờ thân thể Hạ Thiên như lửa đốt không còn đủ khả năng nhận biết cái gì nữa rồi.. cơn đau thể xác khiến hắn rơi vào hôn mê.
Bước lên cầu thang nhìn thấy cửa phòng khép hờ thì Bạch Hổ đi vào mắt nhìn thấy chủ nhân đang nằm trên giường hơi thở vẫn đều đều thì thở phào. Nhìn xung quanh không có chút lộn xộn nào nó cũng đoán ra được chuyện gì vì chủ nhân không chịu nỗi Linh Dược trị thương cũng là chuyện bình thường đây cũng không phải lần đầu. Nó tìm một góc nằm xuống canh phòng cẩn mật cho Hạ Thiên nghĩ ngơi!
....
Qua 2 giờ sau ánh sáng bên ngoài cửa sổ đã tắt Bạch Hổ đứng dậy muốn đi ra ngoài nhưng từ dưới lầu đột nhiên có tiếng động nó nhẹ nhàng tiến đến nép gần giường Hạ Thiên chờ đợi...nếu là người có ác ý thì ngay lập tức sẽ bị nó dùng móng vuốt của mình giết chết đối phương.
Từng bước chân hối hả chạy lên lầu, nếu như cảm nhận âm thanh thì người này có vẻ là phụ nữ... ạch chả lẽ phụ nữ của chủ nhân nhanh như vậy đã tìm tới đây sao? Nghĩ vậy, Bạch Hổ chui vào trong chăn của Hạ Thiên vừa khuất cái đuôi trắng tinh thì cửa vừa mở... mấy giây sao thì đóng lại.
Gần 8 giờ tối Hạ Thiên mới tỉnh lại, cảm thấy thân thể có mấy phần hồi phục nhưng đầu vẫn đau như búa bổ nên tận lực nguyền rủa hệ thống :"Khốn thật, hệ thống chết tiệt. Lần nào cũng bắt ta chịu đựng như thế chắc chết mất! " Hắn sợ, sợ chưa kịp là vua đã bị nổ tung rồi.
Bước xuống giường Hạ Thiên đi ra ngoài, bỗng nhiên một mùi thơm ngào ngạt bay tới đánh tan mọi mệt mỗi Hạ Thiên nhanh chân đi xuống lầu. Vừa bước xuống đã nhìn thấy Bạch Hổ miệng ngậm một cái đùi gà thật lớn thì Hạ Thiên liền nheo mắt nghi ngờ.....!
Bạch Hổ đang mải mê ăn khi nhìn thấy Hạ Thiên đứng trước mặt thì đùi gà tự rơi khỏi miệng, nửa mắt cũng không rời nhìn anh....
(Hiện tại truyện đã đổi thành "Nhị Tiếu Tam Tuyệt Cuồng Thần " mong mọi người vẫn sẽ ủng hộ, ai có kp cho tác xinh vài phiếu nha.. thông thả tác sẽ cải thiện văn chương a)
Đăng bởi | lãobàmộngtình |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 26 |