Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Long Thôn Châu, Sơn Trân Yến

Phiên bản Dịch · 1031 chữ

Sau hôm nay, Bạch A Thất đã nổi danh khắp huyện Hắc Hà!

Hà Thái đã sớm quên Dương Tuyền là ai, chỉ muốn kết giao với Bạch Khải đang trên đà nổi tiếng, áp đảo Tống Kỳ Anh của Sài thị, vì thế bèn cùng cha bàn bạc cách thức.

Hà Văn Bính lão già đời, lập tức nghĩ ra một kế, dùng Dương Mãnh làm bàn đạp, đổi lấy lòng trung thành của cha con Lương gia. Nếu Bạch A Thất trọng tình trọng nghĩa, vậy thì dùng Lương Thành Thật và Lương Tam Thủy để trói buộc hắn.

Bởi vậy mới có bàn tiệc sơn trân hải vị này.

Giữa chính sảnh, Dương Mãnh như ngồi trên đống lửa, nghiến răng, cố lấy hết can đảm nói:

"Đông gia, ta không muốn gây chuyện với Lương Thành Thật, nhưng bảo ta xin lỗi hắn… Ta thật sự không làm được. Đấu với hắn hơn nửa đời người, đến lúc chết mà phải xuống nước với hắn, ta sợ nhắm mắt không yên."

Hà Văn Bính nheo mắt, phun ra một miếng xương vụn, bỗng đập bàn quát:

"Gọi đầu bếp lại đây! Nấu ăn kiểu gì vậy? Thịt còn sống cũng dám mang lên? Lửa non, sao mà làm đầu bếp được!"

Ông chủ ngư lan mặt mày giận dữ, khí thế bức người khiến chén bát trên bàn tiệc rung lên, suýt nữa rơi vỡ.

"Lão Dương, xin lỗi đã để ngươi chê cười, ta mời đầu bếp của Bảo Khánh Lâu mà cũng làm hỏng việc."

Hà Văn Bính nhanh chóng đổi sắc mặt, tươi cười nói. Tỳ nữ vội vàng quỳ xuống, dâng chậu đồng lên cao. Hắn súc miệng bằng nước trà, rồi lấy khăn tay lau miệng:

"Ngươi cũng biết, ta không phải xuất thân giàu có gì. Nhà họ Hà ở Nghĩa Hải quận, nhân đinh thưa thớt, chưa từng có nhân vật nào hiển đạt. Hồi nhỏ ta cũng phải xuống ruộng làm việc."

Dương Mãnh ngồi xuống nửa mông, thân hình lơ lửng, đáp:

"Đông gia tài giỏi, vượt qua năm trăm dặm đường núi, vận chuyển dược liệu qua Sầu Vân Giản, lại xuôi theo tám trăm dặm Hắc Hà, mang mười viên nội đan yêu ngư làm quà mừng thọ sáu mươi tuổi của Từ Đà bang chủ. Trên đường đi còn đánh lui ba đợt thủy tặc, suýt nữa trúng tên, mới có được cơ nghiệp như ngày hôm nay."

Hà Văn Bính thở dài:

"Đúng vậy, nếu không có ngươi đỡ tên cho ta, ta đã bỏ mạng ở đó rồi. Thủy tặc Phản Thiên Đao quá hung hãn, lúc mạnh nhất có đến hơn ngàn người, may mà bây giờ đã bị tiêu diệt gần hết."

"Haiz, chuyện cũ bỏ qua đi. Ta vừa nói đến đâu rồi? Già rồi, hay quên quá."

"À, nhớ rồi. Cha ta từ Nghĩa Hải quận xuống huyện Hắc Hà, mở ngư lan buôn bán. Ông ấy có rất nhiều quy củ, ai nói sai nửa lời trên bàn ăn là bị đánh vào tay. Ta đã bị đánh không biết bao nhiêu lần, đau đến chảy nước mắt."

"Nếu còn không nhận lỗi, thì phải quỳ xuống chịu đòn, không được ăn cơm nóng."

Dương Mãnh ngồi thẳng dậy, cúi đầu nói:

"Lão đông gia dạy dỗ con cái nghiêm khắc, mới có được gia phong tốt như vậy. Làm cha mẹ, ai nỡ đánh con, cũng chỉ vì muốn con nên người."

Hà Văn Bính gật đầu, vẻ mặt cảm khái:

"Đúng vậy, làm cha, phạt con quỳ gối, không cho ăn cơm, cũng là muốn con nên người. Nếu thật sự nhẫn tâm, thì đã đuổi ra khỏi nhà, mặc kệ sống chết… Nói xa rồi. Lão Dương, thịt hươu nguội rồi, ngươi ăn không?"

Dương Mãnh nhìn bát thịt nướng thơm phức, không dùng đũa mà trực tiếp bốc ăn:

"Thơm quá! Đông gia, tay nghề đầu bếp Bảo Khánh Lâu quả nhiên không chê vào đâu được."

Hà Văn Bính cười ha hả:

"Ngươi thích là tốt rồi. À, ta giới thiệu cho ngươi một người."

Ông chủ ngư lan dường như ăn không ngon miệng, mỗi món chỉ gắp một chút. Hắn vỗ tay, một nam tử cường tráng ăn mặc như tùy tùng bước ra từ phía sau.

"Hà Trọng, con nuôi của ta. Cha hắn ngươi cũng biết, Ngô Quý, trước kia làm quản gia cho ta. Hà Trọng làm việc cần mẫn, tính tình thật thà, biết ơn, ta rất quý mến, nên cho hắn theo họ Hà."

Dương Mãnh miệng đầy dầu mỡ, tiện tay lau vào áo, vẻ mặt nghi hoặc nhìn đông gia.

Hà Văn Bính chống hai tay lên đùi, ngồi ngay ngắn:

"A Tuyền đã mất, ngươi lại không muốn tái giá, ta sao nỡ để ngươi sống cô độc quãng đời còn lại. Hà Trọng, lại đây dập đầu, gọi cha."

Nam tử cường tráng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi không chút do dự quỳ xuống dập đầu.

Dương Mãnh kinh ngạc:

"Đông gia, ý người là…?"

Hà Văn Bính cụp mắt:

"Ta muốn làm chủ cho Hà Trọng nhận ngươi làm cha nuôi, để hắn phụng dưỡng ngươi. Ngươi cũng đã lớn tuổi, cần có người bên cạnh chăm sóc. Còn nữa, võ công Hổ Hạc Thập Tuyệt của ngươi cũng nên truyền lại. Hà Trọng đã luyện võ vài năm, căn cơ không tệ, ngươi có thể chỉ dạy cho hắn, coi như bồi dưỡng hậu bối."

Nam tử cường tráng mặc áo xám dập đầu:

"Cha nuôi!"

Dương Mãnh nghẹn lời, như có cục đờm mắc ở cổ họng, cuối cùng đành nuốt xuống:

"Được! Đa tạ đông gia quan tâm, Dương Mãnh ta nhận lời."

Hà Văn Bính vỗ tay cười:

"Lão Dương, ngươi trung thành tận tâm với ngư lan, ta tuyệt đối không bạc đãi ngươi. Trong thành có một căn nhà hai tầng, chuẩn bị sẵn ba đầu bếp, sáu tỳ nữ, bảy, tám tiểu nhị, đều là người mua về, rất biết hầu hạ người khác, ngươi dọn qua đó hưởng phúc đi."

Bạn đang đọc Độc Chưởng Đạo Kỷ của Bạch Đặc Mạn A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.