Là tôi có lỗi với cô ấy!
Quán rượu Chill.
Tô Lẫm vùi đầu uống rượu, anh liên tục uống hết ly này đến ly khác, Trần Diệu ngồi đối diện nhìn không nổi nữa, vươn tay giật lấy ly rượu đang chuẩn bị được Tô Lẫm đưa lên miệng.
“Daniel! Cậu điên rồi đúng không? Hôm nay cậu sao thế?”
Tô Lẫm vẫn im lặng không lên tiếng, bóng lưng cô độc của anh hắt lên cửa kính của quán rượu, thê lương vô cùng.
“Hôm nay tôi để ý thấy cậu lạ lắm, từ cái lúc chấm thi, cậu đã không nói tiếng nào, cứ như người mất hồn, rốt cuộc cậu bị làm sao thế?”
“Cô ấy quay về rồi!”
“Ai cơ?”
Trần Diệu nhíu mày khó hiểu.
“Lâm Du, cô ấy quay về rồi”
“Cậu nói gì vậy chứ? Lâm Du nào? Lâm Du là… cô ấy?”
Trần Diệu đang nói thì đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, ánh mắt hốt hoảng nhìn Tô Lẫm.
“Ý cậu là…”
“Ừ, 10 năm rồi, cuối cùng cô ấy cũng quay về.”
Trần Diệu cũng bối rối, không biết an ủi Tô Lẫm thế nào, từ lúc anh ấy quen biết Tô Lẫm đến bây giờ, cái tên Lâm Du luôn là vết thương khó lành của Tô Lẫm, Trần Diệu cũng không biết người phụ nữ đó là ai, mặc dù luôn thắc mắc nhưng anh ấy không dám hỏi, có một lần anh ấy đến Tinh Lạc tìm Tô Lẫm, lúc đó Tô Lẫm không có ở văn phòng, Trần Diệu ngồi đợi được một lúc thì thấy nhàm chán bèn đến tủ sách xem thử, anh ấy nhìn thấy có một chiếc hộp gỗ.
Trông bề ngoài chiếc hộp đã khá cũ, Trần Diệu tò mò mở ra xem, trong hộp chỉ có duy nhất một bức ảnh đã ố vàng và chiếc kẹp tóc hình hoa tulip, trong ảnh là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, cầm cọ vẽ tranh, khuôn mặt tèm lem màu nhưng cô ấy cười rất tươi, đuôi mắt cong cong, ở khóe mắt còn có một nốt ruồi nhỏ, cô gái ấy đang nhìn ống kính mà cười rất vui vẻ.
Phía sau bức ảnh chỉ ghi duy nhất dòng chữ “Ngày của em, 08/04/2010”, ngay lúc Trần Diệu đang thất thần nhìn bức ảnh thì bỗng nhiên có một bàn tay giật lấy, anh ấy giật mình nhìn lên, đã thấy Tô Lẫm đanh mặt, đáy mắt loé lên tia giận dữ.
“Đừng đụng vào đồ của tôi, cậu không có phép tắc à?”
Trần Diệu chẳng hiểu chuyện gì, anh ấy làm gì sai sao? Sao Tô Lẫm lại nổi giận.
“Cậu sao thế? Chỉ là bức ảnh thôi mà, tôi đợi cậu hơn 1 giờ đồng hồ rồi, chỉ vì bức ảnh mà nổi nóng với tôi sao?”
Đây là lần đầu tiên sau 8 năm quen biết, Tô Lẫm nổi nóng với Trần Diệu, bọn họ từng quen biết nhau khi còn trong quân ngũ, vào sinh ra tử bao phen, đến khi giải ngũ lại cùng nhau dấn thân vào thương trường, tình nghĩa như anh em ruột thịt, đôi lúc cũng có cãi nhau vì bất đồng quan điểm, nhưng chưa bao giờ Tô Lẫm nặng lời.
“Sao cậu không lên tiếng, thẹn quá hóa giận à? Một tấm ảnh cũ nát thôi mà”
“Cậu im miệng!”
Trần Diệu trừng to hai mắt như không tin vào tai mình, hôm nay Tô Lẫm ăn phải thuốc súng rồi đúng không? Sao không nói lý gì hết vậy, đúng là điên rồi!
“Tôi xin lỗi!”
Sau một hồi trừng qua trừng lại, thì Tô Lẫm cũng bình tĩnh lại, anh đi đến tủ rượu rót hai ly rượu, đưa cho Trần Diệu một ly, bản thân thì chán nản ngồi xuống sô pha, tay vẫn mân mê tấm ảnh.
“Cô ấy là ai?”
Trần Diệu nhấp một ngụm rượu, cố ý hỏi, qua một lúc lâu, Tô Lẫm mới lên tiếng.
“Bạn gái cũ”
“Tưởng gì to tát, chỉ một cô bạn gái cũ thôi mà, cậu bây giờ cần bao nhiêu phụ nữ thì có bấy nhiêu, ôm khư khư bức ảnh đó làm gì?”
“Không ai thay thế được cô ấy”
“Cậu yêu cô ấy như vậy, sao lại thành bạn gái cũ, rõ ràng cái gì đã cũ thì đều không tốt nữa, đúng không?”
“Là tôi có lỗi với cô ấy, cả đời không trả nổi.”
Nói đến đây, Tô Lẫm ngửa cổ uống cạn ly rượu, nhìn cô gái tươi cười trong bức ảnh, đáy mắt hiện lên bi thương, sau đó anh đặt lại bức ảnh vào hộp, cất vào ngăn kéo.
Quán bar Chill
“Thì ra là cô ấy, thảo nào lúc nãy tôi thấy cô ấy quen lắm, nhưng không nói được đã gặp ở đâu.”
Trần Diệu lắc lắc ly rượu, nhấp một ngụm rồi nghiền ngẫm.
“Cậu định thế nào?”
“Cô ấy đã không giống trước kia, bây giờ tôi càng không có tư cách đối diện với cô ấy.”
Tô Lẫm vươn tay xoa xoa huyệt thái dương, anh cảm thấy rượu hôm nay sao mà đắng chát quá, nếu ngày xưa không gặp gỡ Lâm Du, có phải mọi chuyện đã khác đi rồi không?
Đăng bởi | ThanhHam42 |
Thời gian |