Âm thanh quen thuộc
" Ai bánh bao đây"
" BÁnh bao nóng hổi vừa ăn vừa thổi nào"
" Ai bánh bao nào"
Ôi! Những âm thanh đó thật quen thuộc, trong lúc mơ màng trong phòng học tôi chợt tỉnh giấc bởi tiếng rao bán bánh ngoài kia. Một giọng nói được ghi âm sẵn trong chiếc loa cũ kỹ màu trắng ngà- sắc thấm đẫm màu thời gian. Một giọng nam đứng tuổi đã ghi âm vào đó. Nhưng hoàn cảnh xuất hiện này thật sự rất đặc biệt. Tiếng rao quen thuộc mà hiếm xuất hiện nơi phố thị rộn rã, âm thành rè rè đầy sự xưa cũ. Chiếc xe ba bánh của một bác trai đi từ từ trái ngược với tất cả hững chiếc xe máy, ô tô cứ nườm nượp đi qua điều này đã khiến ký ức tuổi thơ tôi tràn về. Hồi còn nhỏ khi sống chung với Ngoại, tôi thường được cậu Hùng dẫn đi mua bánh bao vào mỗi khi chiều tà. Âm thanh ra bánh khắc sâu trong tâm trí tôi. Bánh bao thời ấy nhỏ mà đơn giản, chỉ có nhân miến hoặc nhân đỗ xanh với vẻ ngoài được nặn có chút vụng về. Dù vậy cậu cháu tôi vẫn luôn cảm thấy vui vẻ khi cùng nhau ăn chiếc bánh nóng hổi vừa ra lò. Chúng tôi thường hay đi dạo trên bờ đê, vừa đi vừa nhâm nhi chiếc bánh. Hồi đó cậu Hùng thường hay trêu tôi " Ngọc nhá, sau này lên thành phố ở không biết có mua cho cậu cái gì ngon không ta." Chuyện là bố mẹ tôi lên thành phố làm việc, gửi nhờ tôi ở nhà bà vậy nên sau này tôi lớn thì sẽ lên thành phố sống với bố mẹ. Hồi đó tôi vô cùng thơ ngây, hồn nhiên trả lời cậu Hùng với cái giọng trẻ con " Tất nhiên là có rồi, sau này á, cháu sẽ mua cho cậu đồ ăn to thiệc to và siêu ngon luôn đó nha", tôi vừa nói vừa cười với cái miệng bị rụng vài chiếc răng sứ. Nghĩ lại mới thấy thật sự rất hài hước. Cậu Hùng là em trai ruột của mẹ tôi, cậu có làn da rám nắng bởi sống ở thôn quê, cậu hay đi làm đồng và chăn trâu nên da mới tối màu như vậy. Khi ấy tôi mới chỉ có ba tuổi , nếu nhớ không lầm thì khi ấy cậu mới có mười sáu hoặc mười bảy tuổi. Cậu rất cao, hơi gầy một chút nhưng ngược lại vô cùng hiền lành, lạc quan. Có lần đang đi chơi thấy một bác nông dân đang chật vật bê từng bó lúa lên xe bò, cậu tôi nhanh tay nhanh chân dặn tôi đứng yên một chỗ rồi chạy xuống tươi cười bê lên giúp bác ấy. Cậu rất khoẻ, đôi tay thoăn thoắt bê từng bó lúa, thoáng một cái đã xong việc. Người cậu nhễ nhại mồ hôi nhưng miệng thì vẫn luôn cười nói vui vẻ. Bác nông dân nhìn cậu Hùng mà cảm ơn rối rít. Bác ấy cũng khá đứng tuổi, cỡ đâu đó chắc gần năm mươi tuổi. Trông bác rất khó khăn khi vác từng bó lúa lên xe. Nhờ có cậu Hùng mà bác cũng đỡ vất vả hơn. Xong việc bác đến bên cậu tôi nói với giọng vô cùng hạnh phúc: " Cháu trai cảm ơn cháu rất nhiều, mấy nay gặt lúa nhiều nên cái lưng bác nó lại than thở, nhờ cháu nên mới xong việc sớm được. Người già làm việc nó chậm hẳn đi, bác còn sợ đến tới muộn còn chưa xong việc nữa cơ. Mà thanh niên này đẹp trai phết nhỉ. Haha". Bác cười trông vui vẻ lắm. Quay sang nhìn cậu Hùng thì gương mặt có chút ngại ngùng cười khì khì " Bác cứ đùa cháu, cháu trông cũng bình thường thôi, mà thấy người gặp khó khăn thì phải ra giúp đỡ chứ có gì đâu mà". Cả hai người cười nói vui vẻ trên khắp quãng đường về nhà. Nghĩ đến đây, miệng tôi bấc giác cười mỉm. Đột nhiên cô giáo môn Văn gọi tên tôi qua cái loa nhỏ mà cô mang theo " Ngọc đứng dậy trả lời câu hỏi thứ hai trong sách đi nào". Tôi giật mình nhìn lên cô với gương mặt ngơ ngác. Cô cười cười hỏi trêu tôi " Bên ngoài có anh trai nào hay sao mà em cứ chống tay lên mặt nhìn ra cửa sổ cười cười tủm tỉm thế". Nghe xong cả lớp cười phá lên. Tôi ngại ngùng lấy sách che mặt. Sau đó ngay lập tức cô ổn định lại lớp " Thôi, cả lớp trật tự để bạn trả lời đi". Tôi ấp úng " ờm... câu thứ hai này thì... nói về nhân vật". Thấy tôi như vậy nhỏ cùng bàn thì thầm nói nhỏ nhắc bài giải nguy cho tôi. Hên là trả lời đúng, nhờ đó mà cô mới tha cho tôi. " Ngọc lần sau tập trung vào bài học nhé, không thì lần sau cô cho đứng xuống cuối lớp đấy" cô nhẹ nhàng nhắc nhở tôi. Nguổi xuống bàn học mà tim tôi đập mạnh liên hồi vì bị gọi đột ngột. Nhỏ Hằng ngồi cạnh cười trêu tôi " Mày phải cảm ơn tao đó nha, hên là tao có làm bài rồi đấy không là cô cho đứng hết tiết thì mệt." " Rồi rồi, cảm ơn Ngọc nhiều nhiều nhiều lắm luôn" tôi vừ cười vừa cảm ơn bạn. Hằng là cô bạn thân mà tôi đã chơi được ngót nghét năm năm từ khi tôi chuyển lên thành phố học. Hằng là cô gái khá thẳng tính nhưng cũng vô cùng quan tâm bạn bè. " Này, sau nãy lại thẫn thời vậy" Hằng tò mò hỏi tôi. " À, nãy nghe thấy tiếng ra bánh làm tao nhớ lại hồi xưa thôi, hồi đó ở quê vui lắm. Thôi để tý ra chơi tao kể cho nhé, không kẻo cô gọi nữa thì sợ lắm."
Truyện Dòng chảy yên bình tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | MatKinh2024 |
Thời gian | |
Cập nhật |