Thiếu tiền
Giữa tháng Mười, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu mát mẻ, chỉ đến tối mới cảm nhận được chút lành lạnh của mùa thu.
Mười một giờ đêm.
Vu Nguyệt vừa tan ca.
Vu Nguyệt tiếng Trung là 於越 , theo từ điển Hán - Việt là 於 là Ô/Ư và 越 là Việt, nhưng khi dùng làm họ thì thường người ta sẽ dịch là Vu, còn 越 thì dịch Việt/Hoạt không được hay lắm với lại nếu mọi người coi qua hoạt hình gấu hoặc là quen với pinyin yue là nguyệt thì chắc sẽ không quen với tên Vu Việt lắm, tuy nhiên Việt và Nguyệt đều có pinyin là Yuè, nếu gọi là Vu Nguyệt sẽ có cảm giác mềm mại dễ nghe hơn là Vu Việt. (Nói về ý nghĩa thì Việt là sự vượt qua, phát triển, hoặc tiến bộ còn Nguyệt là trăng)
Sau giờ cao điểm, cửa hàng tiện lợi giờ cũng khá yên tĩnh. Sau khi bàn giao công việc với đồng nghiệp, Vu Nguyệt quay về phòng nghỉ.
Khác hẳn với sự sạch sẽ, rộng rãi của cửa hàng, phòng nghỉ đầy những đồ linh tinh, không còn nhiều chỗ trống để di chuyển.
Trong không gian lộn xộn nhưng yên ắng đó, Vu Nguyệt khẽ cúi người, ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh. Áo sơ mi trắng phác họa nên đường nét gầy gò trên lưng cậu.
Vu Nguyệt mệt mỏi dựa vào tường, lấy ra chiếc sandwich sắp hết hạn vừa mua.
Sau mười giờ tối, các món sắp hết hạn sẽ giảm giá 50%, và đó chính là bữa tối của cậu.
Điện thoại vang lên âm báo tin nhắn, Vu Nguyệt lấy ra xem.
Là tin nhắn của bạn cùng phòng.
Đại Hành: [Ở đó không? Cho cậu nghe một câu chuyện cười.]
Vu Nguyệt xé bao bì chiếc sandwich, nhìn lên màn hình điện thoại hiển thị thời gian.
23:05.
Người này thật rảnh rỗi, đêm khuya không ngủ mà còn có thời gian kể chuyện cười cho cậu nghe.
Vu Nguyệt đứng dậy, lấy balo từ tủ đựng đồ và đeo lên vai, tiện tay trả lời một dấu chấm hỏi: [?]
Đại Hành: [Lần trước tôi bị sốt đi khám bác sĩ, bác sĩ hỏi tôi cao bao nhiêu, tôi nói 1m89... cậu đoán xem bác sĩ nói gì?]
Vu Nguyệt dựa vào tủ đồ, cúi mắt, trả lời: [Nói gì?]
Đại Hành: [Bác sĩ bảo tôi về nhà đợi chết, sốt đến 189 độ thì cơ bản là không cứu được nữa.]
“……”
Nhạt nhẽo.
Vu Nguyệt khẽ nhếch môi, không định trả lời thêm.
Vừa chuẩn bị cất điện thoại vào túi, đối phương lại gửi một tin nhắn thoại dài ba giây.
Suy nghĩ một lát, Vu Nguyệt chạm nhẹ ngón tay và mở đoạn tin nhắn thoại.
Trong không gian trống trải và chật chội, đối phương cười khẽ vài tiếng, giọng nói trầm thấp mang chút âm mũi: “Không buồn cười à?”
Giọng anh ta có gì đó không ổn, Vu Nguyệt nhận ra điều gì đó: [Cảm lạnh rồi?]
Ngay lập tức, đối phương gửi thêm một tin nhắn thoại nữa, giọng điệu uể oải: "Ừm... mũi tắc rồi, không ngủ được, trên đường về nhớ mua giúp tôi thuốc cảm, cảm ơn cậu."
“……”
Vu Nguyệt: [.] Đại Hành: [Tiện thể mua giúp bao thuốc.]
Vu Nguyệt: [……]
Ánh sáng trong cửa hàng tiện lợi vẫn sáng rực.
Nữ đồng nghiệp vừa mới giao ca đang gọi video với bạn thân, thấy Vu Nguyệt bước ra khỏi phòng nghỉ, cô tạm ngưng cuộc trò chuyện.
Trình Lộ ngồi sau quầy, mỉm cười chào hỏi: “Về rồi à?”
Vu Nguyệt ngước mắt nhìn cô một cái, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng “ừm”.
Hai người thực ra không quá thân, vài lần gặp nhau cũng chỉ là những cuộc trò chuyện ngắn khi giao ca.
Nhưng không thể phủ nhận rằng Vu Nguyệt rất nổi tiếng.
Trường Lâm Đại có hai chàng trai được coi là hotboy của khoa, và Vu Nguyệt là một trong số đó.
Trường học có nhiều tin đồn về cậu.
Đẹp trai, có tài, nhưng hoàn cảnh gia đình không tốt lắm, một đại diện điển hình của hình tượng "đẹp trai nhưng bi thương".
Chưa kể cậu còn có mối quan hệ rắc rối với một hotboy khác của khoa tài chính.
——Đại Hành.
Chiều cao 1m89, giàu có, đẹp trai, là giấc mơ của hàng ngàn nam thanh nữ tú.
Từ khi nhập học, tên tuổi của hai người này đã vang dội khắp trường Lâm Đại, thường xuyên có người tìm đến để ngắm nhìn.
Chưa kể, chuyện hai người đẹp trai ở cùng một phòng ký túc càng khiến nhiều người tò mò suy đoán...
Và bây giờ, một trong hai hotboy đang đứng ngay trước mắt.
Chàng trai mặc áo sơ mi trắng tinh, quần dài đen, đôi giày vải bạc màu, balo đen đeo hờ trên vai, làn da trắng lạnh cùng sống mũi cao. Chiều cao gần một mét tám, dáng người mảnh khảnh nhưng cao ráo, đẹp trai nổi bật.
Trình Lộ suýt nữa không kìm được nhịp tim, vội điều chỉnh lại góc quay điện thoại: “Nghe chị Trần nói, cậu làm xong tuần này là nghỉ việc ở đây đúng không?”
Vào giữa tháng Mười, thời tiết vẫn chưa thấy mát, chỉ đến đêm mới có thể cảm nhận được chút hơi lạnh của mùa thu.
Trình Lộ nhẹ thở dài: “Thật đáng tiếc…”
Vu Nguyệt ngẩng mắt nhìn qua.
Trình Lộ mới nhận ra: “Ý mình là, mình đã gia nhập nhiều nhóm tìm việc làm, nếu cậu cần, mình có thể kéo cậu vào…”
“Cảm ơn,” Vu Nguyệt quay đi, “Nhưng không cần đâu.”
Thấy anh có vẻ định đi, Trình Lộ vội vàng bổ sung: “À, đúng rồi Vu Nguyệt, không phải cậu sống chung với Đại Hành sao? Thứ Sáu này chúng mình có một buổi tiệc miễn phí cho nam nữ, chỉ cần dựa vào vẻ ngoài của hai cậu, chắc chắn được miễn phí, có muốn đến cùng không?”
“Xin lỗi, mình phải đi làm, không có thời gian.” Vu Nguyệt không có quá nhiều cảm xúc, bước chân dừng lại, giọng nói lạnh lùng và xa cách: “Còn về Đại Hành, cậu có thể tự mời, mình và anh ấy không thân lắm, sợ không giúp được cậu.”
Giọng điệu của anh rất nhạt, rõ ràng không muốn nói thêm nữa.
Trình Lộ ngớ người, mới nhận ra: “Ôi, vậy à…”
Chàng trai không nói thêm gì, dáng người gầy gò cao ráo quay lưng rời đi.
Gần như vừa mới khép cửa kính, bạn bè lập tức phát ra tiếng hét chói tai qua màn hình điện thoại: “A a a a a!!”
“Anh ta thật lạnh lùng, nhưng anh ta thật sự rất! Đẹp trai! Ứ!”
Vừa nãy Trình Lộ cố tình điều chỉnh hướng camera, qua ống kính điện thoại, ở góc độ khó khăn như vậy, người đó vẫn đẹp trai không góc chết.
“Đẹp trai không?” Trình Lộ xoa xoa tai sắp nổ của mình, nhìn về phía bóng dáng gầy gò bên ngoài, thở dài một tiếng: “Thật đáng tiếc.”
Trong màn hình điện thoại, bạn bè nháy mắt đầy sao, khó hiểu chớp mắt: “Đáng tiếc gì?”
Trình Lộ thu hồi tầm nhìn: “Cậu không biết sao? Gia cảnh của anh ta không được tốt lắm, nghe nói mẹ anh ta mất mấy năm trước, còn bố thì hình như mắc bệnh nặng, giờ vẫn đang nằm viện, mỗi năm chỉ riêng tiền thuốc men đã mấy chục ngàn, anh ta mỗi ngày phải làm vài công việc, mệt mỏi như chó, nào có thời gian yêu đương?”
Nghe đến đây, bạn bè chần chừ: “À, anh ta khổ thế sao?”
“Ôi… Ban đầu còn định thông qua anh ta để làm quen với Đại Hành, nhưng kế hoạch không thành công…” Trình Lộ ngồi xuống với vẻ chán nản, lẩm bẩm: “Hai người họ không phải ở chung một ký túc sao, sao lại không thân lắm chứ?”
“Đại Hành? Thôi, để đó đi, anh ta trông có vẻ đào hoa, mình vẫn thích kiểu như Vu Nguyệt.” Bạn bè chớp mắt, ngay lập tức tìm ra ý tưởng mới: “Nghĩ theo một chiều hướng khác, vậy đối thủ cạnh tranh của mình ít, phải không? Cậu thấy mình có hy vọng không?”
Trình Lộ vô cảm nhìn màn hình điện thoại: “Cậu nhìn khuôn mặt của Vu Nguyệt, có vẻ như thiếu bạn gái không?”
“Không thiếu bạn gái?” Bạn bè do dự một lúc: “Vậy anh ta thiếu cái gì? Thiếu bạn trai?”
“……” Trình Lộ: “Thiếu tiền!”
“……”
Giờ ký túc xá đóng
Đăng bởi | GyuaOwO |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 40 |