Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tu Tiên giới, một thế giới đào tim móc phổi ngươi (2)

Phiên bản Dịch · 1016 chữ

Chương 2: Tu Tiên giới, một thế giới đào tim móc phổi ngươi (2)

Máu tươi không ngừng nhỏ xuống… Trương công tử kêu la như heo bị thọc tiết nhưng xung quanh lại chẳng thấy ai cảm thấy kinh ngạc.

Chỉ có đám người mới bị dọa cho mặt mũi tái nhợt, mấy cô nương thì sợ tới mức tiểu tiện mất khống chế, mùi khai tràn ngập trong không khí.

Liễu Diễm gật đầu nhè nhẹ, ánh mắt quét khắp một vòng: “Dẫn đám người mới đi đào tạo một chút.”

Nàng mới vừa dứt lời, đám hộ vệ xung quanh đã tiến về phía đám người mới.

Kết cục của những người này, nam gần như bị nhốt vào trong lao phân, nhốt chừng mười ngày nửa tháng sẽ ngoan thôi.

Mà nữ thì sẽ bị đưa đi kiểm tra. Nếu vẫn còn tấm thân hoàn bích, dung mạo lại không tệ, trông mắn đẻ, thường sẽ có ngoại môn đệ tử tới chọn làm nha hoàn thị nữ.

Nếu không còn tấm thân hoàn bích nhưng dung mạo không tệ, đại khái sẽ bị đám hộ vệ chơi đùa một thời gian, chờ khi đám người mới ngoan ngoãn lại rồi sẽ sắp xếp cho bọn họ một công việc tương đối nhẹ nhàng.

Mà những người xấu xí lại không còn tấm thân hoàn bích sẽ bị dằn vặt còn thảm hại hơn cả nam nhân!

Chắc chắn bọn họ sẽ thành đồ chơi để thỏa mãn thú tính biến thái của đám hộ vệ, cái gì mà gậy gỗ, cái gì mà linh xà… Nói chung là rất thảm, rất thảm!

Hơn nữa, bọn họ còn sẽ bị mang ra làm phần thưởng cho đám đệ tử tạp dịch nam, mấy trăm người cùng nhận một phần thưởng, hình ảnh kia đúng là chỉ xuất hiện trong phim Nhật Bản…

Không sai, thế giới này cũng thế, là một thế giới xem nhan sắc!

Sau khi nói ra mấy lời dạy dỗ như thường ngày một phen, đám đệ tử tạp dịch bắt đầu làm việc.

Ở đây làm việc sẽ được nhận lương, nhưng lương không phải vàng bạc như bên ngoài, cũng không phải linh thạch trong tu luyện giới.

Đó là tạp dịch tệ do lão đại khu tạp dịch nghiên cứu ra. Nói trắng ra là, nó là tiền tệ của khu tạp dịch, còn ra ngoài…?!

Đừng nghĩ tới nữa. Đã tới khu tạp dịch rồi còn muốn đi ra ngoài?

Một là gia đình của ngươi rất trâu bò, có thể dựa vào quan hệ để đưa ngươi ra ngoài. Nhưng nếu trong nhà trâu bò như vậy, bản thân bọn họ đã không thê thảm tới mức phải đến khu tạp dịch.

Vậy chỉ còn một loại khả năng khác, bày ra thiên phú tu luyện kinh người của ngươi.

Nhưng đây là việc gần như không có khả năng, bởi vì trước khi được đưa tới đây, mọi người đã được kiểm tra thiên phú rồi.

Hơn nữa, quản lý khu tạp dịch đã từng đối xử với tạp dịch như thế, chắc chắn bọn họ sẽ không để yên cho một đệ tử tạp dịch có thiên phú tốt quật khởi.

Chỉ cần ngươi lộ ra thiên phú của bản thân, thật xin lỗi, một là ngươi sẽ thành tay sai trung thành của bọn hắn, hai là ngươi sẽ trở thành một cái thây khô được treo trên đống cây ngoài kia.

Nơi này là tu tiên giới, là một thế giới động một chút lại đào tim móc phổi ngươi…

Hôm nay Lý Bất Phàm được phân cho một công việc khá nhẹ nhõm, cắm lẵng hoa.

Nghe nói, ngoại môn đại bỉ sắp bắt đầu rồi, cần rất nhiều lẵng hoa. Nếu đổi lại bình thường, chỉ có những nữ tạp dịch hơi xinh đẹp một chút mới có thể làm công việc này.

Đương nhiên, sở dĩ hắn bị phân phối tới đây cũng có một phần nguyên nhân nằm ở việc hắn đã tặng mấy bầu rượu cho Vương hộ vệ - hộ vệ trong Tạp Dịch phong.

Trong rừng trúc tươi đẹp yên tĩnh, một đám nữ nhân ra sức làm việc, lâu lâu lại có tiếng cười như chuông bạc truyền ra.

Trong Tạp Dịch phong, ngoại trừ đám hộ vệ ra, bọn họ là những người có đãi ngộ tốt nhất.

Sở dĩ bọn họ còn có thể cười được là vì… bình thường đám hộ vệ cũng sẽ không quản nhiều, nguyên nhân nằm ở đủ loại giao dịch giữa bọn họ…

“Tiểu tử, ngươi theo Lưu Nguyệt học tập đi. Nếu trong hôm nay không cắm đủ trăm lẵng hoa, ngươi tự hiểu!”

Đột nhiên Vương hộ vệ đá một đá, đá Lý Bất Phàm tới bên cạnh một nữ nhân, lại hống hách ra lệnh.

Mặc dù hắn ta đã nhận rượu của Lý Bất Phàm, nhưng muốn hắn ta có thái độ tốt? Không thể nào!

Ngươi từng thấy có người nào nắm giữ quyền sinh sát trong tay mà có thể tốt với con kiến chưa?

“Được, xin Vương đại nhân cứ yên tâm. Nếu trời không sinh ra Lý Bất Phàm ta, lấy ai tới cắm lẵng hoa trong rừng trúc này? Xin ngài yên tâm!”

Lý Bất Phàm gật đầu đồng ý.

Đừng nói cốt khí, đời trước khi đi làm hắn đã không có cốt khí gì đáng nói. Vì chút tiền lương, Lý Bất Phàm vẫn luôn quanh quẩn bên bờ đột tử.

Hiện tại, người khác có thể dùng hơn 180 loại cực hình để dằn vặt hắn, mẹ nó còn ai dám nhắc tới hai chữ cốt khí nữa?

Muốn chết?

Chết được cũng là chuyện tốt, chỉ sợ không thể chết được!

Lý Bất Phàm đã tự sát tổng cộng bảy lần, sau khi được cứu sống… mùi vị đủ loại cực hình khiến hắn tới giờ vẫn còn ghi khắc trong lòng!

Vừa nhớ tới đã thấy tê cả da đầu!

Bạn đang đọc Dựa Vào Song Tu Vô Địch, Biết Ta Khổ Tới Mức Nào Không? (Dịch) của Phản Chính Ngã Bất Tưởng Đương Lão Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.