Chương 2
Sau khi Điền quản gia ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Tiểu Nhạc và Tạ Tuyền, lặng im.
Tiểu Nhạc ngơ ngác nhìn nữ nhân đang rơi lệ đầy mặt, cậu biết, dung dịch trong suốt có chứa muối lan khắp giữa tròng mắt cùng mí mắt này, gọi là nước mắt.
Cậu chần chờ trong chốc lát, chậm rãi nâng tay lên, xoa xoa nước mắt trên mặt Tạ Tuyền, hỏi: “Ngươi không vui?”
Tạ Tuyền cả kinh, trừng lớn mắt, khiếp sợ không thôi, “Nhạc Nhạc có thể nói?”
Hả? Tiểu Nhạc nghe vậy, cũng trợn to mắt, người máy âm nhạc đương nhiên có thể nói.
Tạ Tuyền che miệng, nước mắt càng rơi dữ dội, nàng nhẹ nhàng sờ sờ đầu Tiểu Nhạc, vô cùng khắc chế cùng cẩn thận, “Nhạc Nhạc, tiểu bảo bối, con rốt cuộc mở miệng.”
Tiểu Nhạc thấy nàng khóc càng lợi hại, ngơ ngác hỏi: “Ta nói chuyện, làm ngươi thực thương tâm?”
“Ô ô, mẹ không có thương tâm, mẹ quá kích động, thật là vui.” Tạ Tuyền lau lau nước mắt, cười nói.
“Ngô…” Tiểu Nhạc cúi đầu, nhìn chằm chằm giọt nước mắt trong suốt trên mu bàn tay mà phát ngốc, xúc cảm lạnh lẽo kia vừa quen thuộc lại mới lạ. Nếu nói xúc cảm của keo silicon trong kí ức xấp xỉ nhân loại, hiện tại cái này, càng thêm rất thật, phảng phất như là nhân loại thật sự.
Tạ Tuyền thấy Tiểu Nhạc lại bắt đầu phát ngốc, nhẹ giọng hỏi: “Nhạc Nhạc có đói bụng không? Mẹ chuẩn bị đồ ăn cho con.”
Tiểu Nhạc lắc đầu, “Người máy không cần ăn.”
“Người máy?”Sắc mặt Tạ Tuyền khẽ biến, trong mắt hiện lên kinh ngạc cùng sầu lo, tiếp đó lại chuyển thành thương tiếc, “Ăn cơm cũng giống như nạp điện, không ăn liền chết máy.”
Tiểu Nhạc nghi ngờ mà nhìn nàng, sờ sờ cổ của mình, quả nhiên không có sờ đến khe hở quen thuộc. Cậu không chỉ một lần nữa bị gia công, ngay cả phương thức nạp điện cũng bị sửa chữa sao?
Tạ Tuyền thấy động tác cổ quái của cậu, miễn cưỡng cười cười, sờ sờ đầu cậu, “Chất liệu của con tương đối đặc thù, là một người máy nhỏ đặc biệt.”
Tiểu Nhạc bán tín bán nghi, nhéo nhéo thịt thịt trên mu bàn tay mình, gật gật đầu.
Tạ Tuyền đứng dậy ra cửa, tiếp theo, thanh âm nói chuyện đứt quãng từ ngoài cửa phòng khép hờ truyền đến.
“Nấu cho Nhạc Nhạc chút cháo hải sản đem lại đây.”
“Vâng.”
“Tiểu Như đâu?”
“Tiểu thư lái xe đi ra ngoài, tôi đã cho người đi theo, thái thái yên tâm.”
“Ân, vất vả ngươi, Tu Vĩnh. Ngươi liên hệ cho bác sĩ Tống một chút, Nhạc Nhạc mở miệng nói chuyện.”
“Thật vậy sao, tốt quá.”
“Bất quá, hắn giống như bắt đầu vọng tưởng, nói chính mình là người máy.”
“Sao lại như vậy? Chẳng lẽ bệnh tình chuyển biến xấu?”
“Tình huống cụ thể vẫn chưa biết, nếu Lão Hứa cùng Tiểu Thừa gọi điện thoại, nhớ rõ đưa cho ta.”
“Vâng.”
……
Nguyên lai nữ nhân này chính là thái thái a, nàng hẳn là chủ nhân mới của mình. Bất quá, vì sao nàng không tin mình là người máy a? Tiểu Nhạc chôn mặt vào gối, rối rắm tự hỏi.
Thái thái là nữ chủ nhân của nhà này, nàng tự xưng là mẹ của mình, chẳng lẽ mình bị nàng xem thành nhân loại mà nhận nuôi?
Nữ hài hài kêu Tiểu Như vừa rồi là tỷ tỷ của mình, tân tỷ tỷ giống như không thích cậu.
Tiểu Nhạc nghĩ lung tung, thẳng đến khi Tạ Tuyền tiến vào mới hồi thần lại.
“Tới đây, dậy đánh răng, rửa mặt.”
Nói xong, Tạ Tuyền chậm rãi xốc chăn của cậu lên, Tiểu Nhạc cúi đầu, liền thấy được cặp chân xa lạ không thuộc về mình.
Làm một người máy âm nhạc không có chân như cậu, chỉ như một cái công năng trí năng đồ điện, trừ bỏ thời điểm cần ca hát bị người nâng tới nâng lui, thì những thời điểm còn lại, luôn bị quên ở trong góc.
Không nghĩ tới Ninh tiến sĩ thật sự trang bị chân cho mình, Tiểu Nhạc hưng phấn mà đỡ tay Tạ Tuyền, run rẩy đứng lên, hai đùi run đến kỳ cục. Chân đạp lên trên sàn nhà mềm như bông, mang theo vài phần không chân thật.
Tiểu Nhạc đứng cứng đờ, không biết nên làm gì tiếp theo.
“Làm sao vậy?” Tạ Tuyền nhìn ra cậu khác thường, hỏi.
Tiểu Nhạc lắc đầu, “Mẹ, ta không biết đi đường.”
Tạ Tuyền đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo an ủi nói: “Không có việc gì, chúng ta lại học lần nữa.”
“Nào, chân trái đi phía trước, đừng sợ, đi bước nhỏ thôi, được rồi, đứng vững, rất tốt, đổi chân phải……”
Dưới sự trợ giúp của Tạ Tuyền, Tiểu Nhạc rốt cuộc an toàn đi tới toilet.
Xuyên thấu qua gương ở bồn rửa tay, cậu thấy được một gương mặt quen thuộc.
Tạ Tuyền thấy cậu nhìn gương chằm chằm mà phát ngốc, trong mắt hiện lên một tia khổ sở. Đối với việc nhi tử thường đắm chìm trong thế giới của chính mình, nàng sớm đã sớm không còn cảm thấy bực bội cùng thống khổ, biến thành thương tâm bất đắc dĩ. “Há mồm, a.”
Tiểu Nhạc học theo nàng, ngoan ngoãn há mồm.
“Đúng vậy, bé ngoan, tiếp tục như vậy.” Tạ Tuyền sờ sờ đầu của cậu, mềm nhẹ mà giúp cậu đánh răng, thực cẩn thận, cũng rất quen thuộc.
Tiểu Nhạc nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng, biết loại hành vi này gọi la đánh răng, là hành vi làm sạch khoang miệng cần thiết mỗi ngày của nhân loại.
Đánh răng xong, trở lại phòng, hương cháo hải sản nồng đậm bay tới, bụng Tiểu Nhạc lập tức kêu lớn.
Tạ Tuyền lấy muỗng quấy vài cái, múc một thìa, thổi thổi, đút cho cậu.
Cháo ấm áp ở trong khoang miệng chảy xuống, mang theo hương vị tươi mới của hải sản, theo cháo chậm rãi đi xuống, ấm áp, giảm bớt cảm giác quặn đau trong bụng.
Tiểu Nhạc kinh ngạc mở to mắt, nguyên lai ăn là cảm giác này, thoải mái, thỏa mãn. Cậu một ngụm một ngụm thong thả ăn, cho đến khi thức ăn trong chén đã hết, trong bụng ấm áp dễ chịu, đặc biệt thoải mái.
Cậu híp mắt lại, hưng phấn mà lắc lắc đầu, trong đầu vang lên một chuỗi giai điệu vui vẻ.
Tiểu Nhạc gõ tay theo nhịp, nhẹ nhàng ngâm nga. Âm nhạc nhẹ nhàng chậm rãi kia phảng phất gió ở đầu ngón tay chạm vào dương quang, uyển chuyển nhẹ nhàng, thanh thoát, lộ ra thỏa mãn nhè nhẹ.
Vừa ngẩng đầu, nữ nhân trước mặt lại khóc.
Tiểu Nhạc cuống quít dừng lại, ngơ ngác an ủi nói: “Đừng khóc, đừng khóc, ta không hát.”
“Không phải, không phải,” Tạ Tuyền một bên cười, một bên chảy nước mắt, “Tiếp tục hát đi, lại hát một lần cho mẹ nghe.”
Tiểu Nhạc gật đầu, lại hát một lần nữa.
“Đây là bài hát Nhạc Nhạc tự biên?”
“Ân.”
“Lại hát một lần, mẹ ghi lại cho con.”
“Ân.”
“Được rồi, chuẩn bị, bắt đầu.”
……
Ăn cơm no liền mệt rã rời, Tiểu Nhạc hát mấy lần, lười biếng ngáp một cái.
Tạ Tuyền đem cậu ôm vào trong lồng ngực, giống như ôm một tiểu hài tử, mềm nhẹ vỗ lưng cậu, trong miệng ngâm nga một giai điệu hòa hoãn.
Trong mông lung, một cảm giác thoải mái vây quanh Tiểu Nhạc, phảng phất một con cá phiêu du trong nước, làm cậu chậm rãi trầm luân.
Trong nửa tỉnh nửa mê, có người nhẹ nhàng tới gần, hỏi: “Nhạc Nhạc đang ngủ?”
“Ân, hắn mở miệng nói chuyện, còn hát một bài, là chính hắn biên.” Là thanh âm của mẹ.
“Xem ra, tình huống của hắn có chút chuyển biến tốt đẹp, tiếp tục uống thuốc, không chừng có cơ hội chữa khỏi.”
“Lão Hứa, những thứ thuốc đó Nhạc Nhạc rất bài xích, chúng ta đừng miễn cưỡng hắn.”
“Cũng được, trước hoãn một chút. Tiểu Như đâu?”
“…… Đi ra ngoài.”
“Em trai không khỏe, làm chị lại ở ngoài lêu lổng cả ngày, hừ, không hiểu chuyện.”
“Ông cũng đừng mắng con bé, hôm nay là sinh nhật nó, trong lòng cũng không thoải mái.”
“Mọi người đều nói càng lớn thì càng hiểu chuyện, nó lại là khen ngược, càng lớn càng vô cớ gây rối. Cũng không biết hồi nhỏ là ai cả ngày muốn ôm em trai?”
“Hư, nhỏ giọng một chút, Nhạc Nhạc vừa mới ngủ.”
Sau đó, đối thoại như bị ấn nút tậm ngừng, việc phía sau, Tiểu Nhạc cũng không biết.
Không biết qua bao lâu, thanh ấm cây cối rất nhỏ đem Tiểu Nhạc đánh thức, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong tầm mắt mơ hồ, một thân ảnh mập mạp xa lạ di chuyển, thật cẩn thận mà đi.
Cảm thấy được động tĩnh của cậu, người nọ quay đầu, là một nam trung niên cao lớn. Khi tầm mắt đối thượng, ánh mắt quen thuộc lại ôn nhu làm Tiểu Nhạc dỡ xuống tâm phòng bị.
“Nhạc Nhạc tỉnh rồi, ba ba có việc đi ra ngoài một chuyến, đừng nháo, để mẹ ngủ thêm chốc nữa.”
Ba ba? Giống như Ninh tiến sĩ là ba ba của Tiêu Tiểu tiểu thư sao? Tiểu Nhạc gật đầu, “Ba ba, tái kiến.”
Hứa Minh Sơn nghe thấy thanh âm xa lạ mềm mại này, hốc mắt nóng lên, chậm rãi cúi người, hôn một cái trên trán Tiểu Nhạc.
Xúc cảm mềm ấm dán trên trán cậu, Tiểu Nhạc ngơ ngác lau đi chỗ ướt át, cách hôn như vậy cậu đã từng thấy qua, Ninh tiến sĩ cũng thân tiểu thư như vậy. A, nguyên lai đây gọi là ba ba.
Ánh sang xuyên qua rèm chiếu vào có chút ôn nhu lại phấn chấn tinh thần, chiếu sang căn phòng.
Tiểu Nhạc nghiêng đầu nhìn Tạ Tuyền ngủ bên cạnh, thật cẩn thận mà chuyển động cổ, đánh giá phòng của cậu.
Đèn thủy tinh hoa mĩ chói mắt cùng trần nhà màu trắng như hòa thành một thể, trong căn phòng trống trải, trừ bỏ một chiếc sô pha màu trắng, ngăn kéo màu trắng ở đầu giường, bàn trà nho nhỏ màu trắng ở ngoài, cái gì cũng không có.
Sàn nhà là màu trắng, bức màn cũng là màu trắng, sạch sẽ đến biến thái, tựa như sinh ra cậu liền bị cách ly trong căn phòng trắng này.
Tiểu Nhạc nghĩ đến lúc trước bọn họ nói tự bế, bệnh tự kỷ, lại gọi là chứng cô độc hoặc cô độc tính chướng ngại chờ, là một loại rối loạn phát triển thần kinh đặc trưng bởi những khó khăn đáng kể trong tương tác xã hội và giao tiếp phi ngôn ngữ, cùng với các kiểu hành vi và sở thích bị hạn chế và lặp đi lặp lại.
Khó trách căn phòng này bố trí giống như phòng bệnh.
Chỉ là, cậu tự bế lúc nào a?
Giữa trưa, Tạ Tuyền tỉnh lại, ăn cơm xong, liền đỡ Tiểu Nhạc xung quanh phòng học đi đường.
Gió ấm từ cửa sổ thổi vào, thổi bay tấm màn, trên mặt đất lưu lại dấu chân loang lổ. Tiểu Nhạc đôi mắt nhìn theo tia sang nhỏ trên mặt đất, chậm rãi đi tới bên ngoài cửa sổ, trên mặt hiện lên một tia khát vọng.
Tạ Tuyền thấy vậy, thử hỏi: “Chúng ta đi hoa viên chơi?”
Tiểu Nhạc vội vàng gật đầu, “Ân.”
“Được, chúng ta liền đi ra ngoài.” Tạ Tuyền vô cùng vui vẻ, mở cửa gọi Điền quản gia.
Có thể thấy được, việc Tiểu Nhạc đáp ứng ra khỏi phòng là một sự kiện đáng vui mừng như thế nào.
Ngoài cửa phòng là một hành lang rộng lớn, sàn nhà bằng gỗ, hai bên bày chậu hoa lớn nhỏ không giống nhau, loại hoa bên trong đều vô cùng xinh đẹp.
Hai bên tường treo đan xen vài bức họa, đa số là tranh sơn thủy, còn có chữ viết.
Phòng Tiểu Nhạc ở trên tầng hai phía cuối bên phải, có một cánh cửa nho nhỏ, giống một tiểu gác mái đơn độc
Tạ Tuyền nhẹ giọng giới thiệu cho cậu, “Ta và ba ba ở cách vách con, đây là phòng của chị, ở gần thang lầu chính là phòng của anh trai, Nhạc Nhạc, nhớ kỹ không?”
Tiểu Nhạc ngoan ngoãn gật đầu, dưới sự trợ giúp của Điền quản gia, từng bước một đi xuống lầu.
*
Nhà chính Hứa gia có hai hoa viên, phía trước cửa chính, phía sau là hồ nhân tạo. Tạ Tuyền lo lắng Tiểu Nhạc chịu kinh hách, liền bảo Điền thúc đưa cậu đến hoa viên phía sau.
Hoa viên phía sau rất lớn, một khối đất trồng rau, một mảnh biển hoa, một mảnh mặt cỏ, còn có một hồ nước nho nhỏ, trong đó nuôi cá vàng cùng hoa sen.
Cây dây đằng xanh vây quanh sân, đem nhà chính Hứa gia che đậy bên trong, giống như một tiểu hoa viên.
Truyện [EDIT - ĐAM MỸ] Nữ Xứng Đệ Đệ - Bàn Ngư Bất Du tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | Jadeite |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |