Tôi đoán chắc rằng ai cũng đã từng có cho mình một lần rung động đầu đời bởi vì tôi cũng giống như vậy, tôi cũng đã từng rung động trước vẻ đẹp của một người con gái xinh xắn, dịu dàng, thướt tha. Sau bao năm mà hình ảnh người con gái đó vẫn luôn lưu trong tâm trí cùng trái tim của tôi.
Hôm nay, trong lúc tôi dọn dẹp lại đống kỷ vật thì vô tình nhìn lại được tấm hình của một người con gái xinh đẹp thuở nào để rồi những ký ức một thời cứ thế lần lượt ùa về.
[•••••]
Tôi gặp em vào một ngày chiều thu Hà Nội, nắng nhẹ nhàng chiếu xuống xuyên qua những tán lá hai hàng cây bên đường, gió thổi nhè nhẹ mang theo sự man mát, từng chiếc lá thu vàng chầm chậm rơi xuống lòng đường, tôi ung dung thả chậm từng bước chân dạo quanh một vòng bờ hồ, trên tay tôi cầm chiếc máy ảnh để chụp lại những bức hình mang vẻ đẹp gần cuối buổi đầy thơ mộng, lung linh của Hà Nội.
Đi được một lúc, ánh mắt của tôi lỡ va phải bóng dáng của một người con gái xinh đẹp trong tà áo dài màu trắng, mái tóc dài đen nhánh được chải gọn gàng thắt bím đuôi sam hai bên, em ôm cặp sách ở trước ngực dường như em vừa tan trường và đang đứng đợi chờ một ai đó. Từng tia nắng chiều màu vàng cam nhẹ nhàng khẽ chiếu xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của em càng làm nổi bật vẻ đẹp của em.
Tôi cứ thế bị vẻ đẹp của em làm cho thẫn thờ sau đó ko tự chủ mà cứ đứng ngẩn ngơ ngắm nhìn em, ngắm nhìn vẻ đẹp đầy mộng mơ, xinh đẹp như một nàng tiên giáng trần. Rồi bỗng nhiên tôi chợt giật mình nhận ra là tôi có đem theo máy ảnh. Tôi nhanh chóng dùng chiếc máy ảnh của mình cẩn thận căn chỉnh rồi chụp lại một bức hình-bức hình về người con gái trong nắng chiều thu Hà Nội.
Chụp xong bức hình tôi vui vẻ nhìn lại thành quả của mình. Một lúc sau, đưa ánh mắt tôi khẽ ngước nhìn về phía em để rồi khẽ giật mình nhận ra rằng em đang đứng ngơ ngác nhìn về phía tôi, phải nói tôi lúc này giống như một kẻ xấu và làm ra chuyện gì đó sai trái và bị phát hiện. Rồi chợt em khẽ nở một nụ cười cùng vì nụ cười ấy khiến lòng tôi không khỏi cảm thấy xuyến xao, trái tim tôi không ngừng đập loạn nhịp một cách mãnh liệt.
Em nhẹ nhàng gật đầu xem như là đang chào tôi, tôi cũng như kẻ mất hồn mà ngu ngơ gật đầu đáp lại. Lấy lại tinh thần, tôi đang định lên tiếng để bắt chuyện làm quen với em thì từ xa hội bạn của em đã chạy đến cười đùa vui vẻ kéo em rời đi. Tôi cũng chỉ biết đem theo sự hụt hẫng cùng tiếc nuối mà trở về nhà.
[•••••]
Từ ngày gặp được em tôi cảm thấy dường như mình đang mắc phải một căn bệnh rất khó chữa mà căn bệnh này chắc cũng chỉ có mình em có thể chữa khỏi đó chính là căn bệnh tương tư. Căn bệnh này khiến tôi lúc nào tâm trí rối bời, nó khiến tôi bao ngày qua luôn trong tình trạng thẫn thờ, nó cho tôi không biết bao là nhung nhớ. Tôi muốn nói với em không biết bao nhiêu là điều nhưng chủ yếu là chỉ muốn cho em biết rằng: dường như tôi đã thương em mất rồi, thương em từ lâu mất rồi, thương em từ ngay ánh mắt nhìn đầu tiên liệu em có biết không?
Em không giống mấy cô người mẫu mà tôi từng gặp qua, em cũng chẳng cần phải son phấn tô sắc màu như bao người con gái khác ngoài kia em vẫn mang một nét đẹp của riêng mình em, một nét đẹp giản đơn, trong sáng, thuần khiết, đậm chất nét đẹp của một người gái Việt Nam. Em cũng không cao lắm đâu chắc cũng khoảng chỉ hơn mét năm thôi nhưng sao lại đáng yêu, dịu dàng đến thế, đôi môi em lúc nào cũng thắm duyên nụ cười.
[••••]
Rồi trong một lần tình cờ, tôi ngạc nhiên phát hiện ra là nhà em thế mà lại nằm ngay phía bên kia đối diện với nhà tôi chỉ cách nhau một con đường nhỏ. Tôi vui vẻ cho rằng tôi với em dường như rất có duyên thì phải, tôi dần mơ tưởng xa vời, tôi thầm nghĩ: Thôi thì nếu cả em và tôi đều có duyên gặp gỡ hay tôi cứ mạnh dạn sang nói chuyện xin làm quen, lâu dần thì tỏ tình rồi sau này nữa nếu em thuận ý thì tôi cùng em sẽ sang xin chuyện cha mẹ hai bên để được cùng nhau nên duyên vợ chồng.
Thương em mà cứ để lâu trong lòng nó lại hoá thêm âu sầu, thôi thì ngại chi nữa tôi cứ đem mọi chuyện nói ra hết cho em biết để rồi khỏi phải đâu đầu và chất chứa muộn phiền.
Rồi sau này tôi và em sẽ sống thật hạnh phúc, sẽ mãi mãi luôn bên nhau chẳng rời. Hai ta sẽ cùng sống chung dưới một mái nhà, chúng ta sẽ ở bên cạnh nhau suốt đời trao cho nhau từng chén nước chén cơm bỏ thêm vào đó một chút duyên cùng một chút tình, nụ cười lúc nào cũng tươi nở trên môi.
Cuộc sống bên tôi sau này em sẽ không cần phải lo lắng điều gì hết bởi vì bên cạnh em đã có tôi rồi, em chỉ cần sống yên vui từng ngày thế giới bên ngoài đã có tôi lo hết rồi, hai chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau không xa rời.
[•••••]
Khi vẫn còn đang đắm chìm trong những hồi ức tươi đẹp thì ở phía sau lưng tôi vang lên một giọng nói dịu dàng:" Ba nó ơi! Mau đi ăn cơm thôi!" Giọng nói ấy chính là của vợ tôi, cô ấy lại gần khi nhìn thấy bức ảnh trên tay tôi thì khẽ cười nói:" Bao năm rồi mà anh vẫn giữ lại tấm hình này ư?" Tôi mỉm cười đáp lại:" Đương nhiên là phải giữ mà còn phải giữ cẩn thận vì vợ anh trong ảnh xinh như tiên giáng trần thế này cơ mà" cô ấy nghe vậy đánh nhẹ vào vai tôi khẽ mắng:"Già cả rồi mà vẫn còn thích sến sẩm như vậy" không sai vợ của tôi chính là cô gái trong nắng chiều thu Hà Nội năm ấy.
Từ phía xa, một thiên thần nhỏ trắng trẻo, xinh xắn mặc một chiếc váy công chúa màu hồng phấn mái tóc đen mượt chải gọn gàng cài kẹp nơ màu trắng lon ton chạy tới, giọng nói non nớt vang lên:" Ba mẹ ơi đi ăn cơm thôi con đói rồi" thiên thần nhỏ này chính là tiểu công chúa nhà chúng tôi, là kết quả của tình yêu chúng tôi.
Tôi nghe con gái nói vậy liền vui vẻ bế con gái lên vui vẻ nói:" Tiểu công chúa của ba đói rồi sao? Vậy chúng ta mau đi ăn cơm nha" con gái tôi nghe vậy cười tươi vâng một tiếng. Tôi vui vẻ một tay nắm tay vợ một tay bế công chúa nhỏ cả nhà chúng tôi cùng đi ăn cơm. Tổ ấm nhỏ ba người chúng tôi lúc nào cũng sẽ luôn luôn bên nhau như vậy. Cuộc sống của tôi cũng chỉ cần như vậy, cùng vợ con sống yên bình bên nhau, sau này lại cùng nhau vui vẻ an dưỡng tuổi già nhìn con cháu quây quần. Cảm ơn em vì đã đến bên đời tôi, cảm ơn em- Cô gái trong nắng chiều thu Hà Nội.
〰️〰️〰️HẾT〰️〰️〰️Đăng bởi | Nguyenthu1010 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 10 |