Em hãy sống thật tốt
6 tháng sau, khi tôi và chồng mình vừa đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất sau khi qua Nhật công tác, tôi nhận cuộc gọi của cậu út,giọng cậu ấy đầy gấp gáp và hoang mang:
- Alo, Tú ơi, mày đi đâu vậy? Cậu gọi mày nhưng không được?
- Con đi công tác, vừa về đến Sài Gòn, sao vậy cậu?
- Mày qua nhà thằng Trung đi, nó m..ấ....t. rồi....., ( giọng cậu tôi đầy nghẹn ngào và chua chát)
Tôi bàng hoàng khi nghe tin dữ từ cậu, trái tim tôi bỗng quặn thắt lại, tôi lắp bắp:
- Sao lại như vậy? ....Sao anh ấy lại mất?
-Nó bị ung thư dạ dày, giai đoạn cuối rồi, nhưng nó giấu, không cho ai biết, tối qua nó ói ra máu tại nhà, đưa vào viện thì đã hôn mê rồi, 5 giờ sáng nay....đã ngưng thở rồi, lúc tháo mặt nạ oxy ra, nó vẫn gọi tên con, nó đi rồi nhưng mắt vẫn không nhắm , con đến nhà nhìn nó lần cuối để nó đi thanh thản nha Tú.
Chiếc điện thoại của tôi rơi xuống đất, tôi cảm nhận máu toàn thân bị đông cứng lại,người tôi lạnh toát như nằm trong hầm băng. Leon thấy sắc mặt của tôi, anh lo lắng, anh lắc nhẹ vai tôi rồi nói :
- Em ơi! Em sao vậy? Em khó chịu chỗ nào?
Tôi ngước nhìn Leon , hít một hơi thật sâu , tôi nói:
- Anh à, mình đi đến nhà anh Trung, chồng cũ của em, anh ấy mất rồi, em muốn gặp anh ấy lần cuối.
Sắc mặt Leon cũng sốc không thua gì tôi, anh ôm tôi vào lòng , và chúng tôi cùng nhau đi đến gặp anh Trung lần cuối.
Lúc tôi đến nhà anh, người thân và bạn bè của anh đều có mặt đông đủ, mẹ anh thì gào khóc thảm thiết dưới nền gạch,cha anh mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào anh đang nằm bất động. Chị Vân thì ngồi một góc nhà, ánh mắt vô hồn không tiêu cự.Nhìn thấy tôi, mẹ anh nhào đến ôm chầm lấy tôi. Bà gục lên vai tôi nói:
- Con ơi, nó chết không nhắm mắt, lúc hấp hối vẫn gọi tên con, xin con đến vuốt mắt nó, an ủi nó, để nó đi thanh thản....con ơi....khổ quá con ơi....
Nói rồi bà khụy gối xuống đất, tay nắm thành đấm , đấm vào ngực của bà thình thịch, bà hét lên trong đau đớn và tuyệt vọng:
- Ông trời ơi, con là loại đàn bà ác miệng ác mồm, con là loại vô đạo đức, ông có trừng phạt thì trừng phạt con đi,giết chết con đi, xin đừng lấy đi con trai của con, làm ơn trả nó về cho con....Trung ơi, mẹ sai rồi con ơi, mẹ không nên ép con bỏ con Tú, mẹ không nên nói lời cay độc với con bé, con tỉnh dậy đi,con Tú nó về rồi nè con.....(nói rồi bà ngất lịm đi)
Những ai chứng kiến cảnh này cũng đau đớn quặn thắt tim gan. Ai làm cha làm mẹ rồi mới hiểu cảm giác này. Người ta nói một đứa trẻ mất cha, mẹ thì gọi là " mồ côi", người mất vợ hoặc chồng thì gọi là " goá", còn những người cha mẹ mất con thì không thể nói được thành lời, vì không có từ ngữ nào để diễn tả nỗi đau đớn tột cùng đó. Tôi bước đến chỗ anh Trung đang nằm, đôi mắt anh vẫn mở, tôi ngồi xuống bên cạnh anh, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, tôi vuốt nhẹ tóc của anh ,mái tóc anh đã bạc gần hết , tôi xót xa cho anh, căn bệnh quái ác đã cướp mất anh., người đàn ông tài giỏi, cướp mất niềm tự hào của mẹ anh, và cướp đi nơi nương tựa của vợ con anh, tôi chạm vào đôi má gầy gò, trắng xanh của anh, nước mắt không kìm được mà rơi ra từng giọt,từng giọt, tôi nghẹn ngào cất tiếng giọng:
-Anh Trung, em là Minh Tú đây, em đến để gặp anh lần cuối,anh ra đi thanh thản nha anh. Em cầu nguyện kiếp sau anh sẽ được sống hạnh phúc bên người anh yêu và anh sẽ có một cuộc đời bình an.
Nói xong,tôi lấy tay vuốt nhẹ mắt anh, cuối cùng anh cũng nhắm mắt. Đám tang , tôi xin phép gia đình anh cho tôi được đội tang cho anh, vì dù sao chúng tôi cũng có 2 năm tình nghĩa vợ chồng,anh cũng đã từng đội tang cho cha tôi,anh cũng đã từng nuôi tôi ăn học ,tuy không còn yêu anh nữa nhưng 2 chữ " ân nghĩa " cả đời tôi không quên.
Nhìn thấy tôi mang tang cho anh Trung. Chị Vân xồng xộc lê những bước khập khiễng mà chất vấn tôi:
- Cô là cái thá gì? Cô chỉ là vợ cũ,lấy tư cách gì mà đội tang chồng tôi?
Khi chị ấy vừa dứt lời, mẹ anh bước đến giáng cho chị Vân 2 cái bạt tai lên mặt. Bà nghiến ngầm nói:
- Câm miệng của mày lại đi, mày cũng nói nó là chồng mày, vậy sao nó bệnh nặng mà mày không biết, mày chỉ biết tiền của nó chứ mày yêu thương gì nó đâu.Mày sống với nó hơn 5 năm mà bệnh dạ dày của nó càng nặng thêm, con Tú sống với nó có 2 năm mà chăm sóc nó khoẻ mạnh, tao đã xem kết quả bệnh án của con tao rồi, từ ngày ....từ ngày mày về ở với con tao,mày mang điềm xúi quẩy cho con tao, mày là đứa khắc chồng khắc con, chồng mày chết, con mày chết cũng do mày.Mày hại con trai tao qua phần rồi cũng không có mụn con nối dõi. Cút đi ,tao không cần thứ ô hợp như mày đội tang con tao.Mày là vợ nó mà lúc nó hấp hối , nó có gọi tên mày đâu? Cút......cút đi cho tao.
Bà vừa dứt lời, chị Vân thất thần ngồi sụp xuống đất, oà khóc tức tưởi . Từ sau trận cãi vã đó, chị Vân cũng không để tâm đến tôi nữa. Sau khi anh được chôn cất tử tế, tôi nhận được từ luật sư của anh một túi giấy đã được niêm yết cẩn thận. Mở ra là một phong thư và một bản di chúc. Phong thư vẫn là chữ viết rắn rỏi của anh, có những chỗ trên lá thư hình ảnh nét chữ nhoà đi, tôi chạm nhẹ lên những phần bị nhoè đó, có lẽ là nước mắt của anh....tôi cũng không thể kìm được nước mắt :
" Gửi Minh Tú, khi em đọc lá thư này, có lẽ anh đã về bên kia thế giới, anh vẫn luôn nhớ về em từ khi chúng ta chia tay. Anh hối hận vì đã không trân trọng những ngày tháng hạnh phúc bên em, để khi em ra đi ,anh mới biết được trái tim của anh đau đớn như thế nào. Anh biết anh là thằng tồi, khốn nạn, đã có em bên cạnh mà vẫn còn nghĩ về người cũ. Em nói không sai , anh là kẻ " ăn trong bát, nhìn trong mâm", cho nên ngày hôm nay quả báo đến với anh, anh cũng không bất ngờ. Anh có ngàn lời để nói cùng em, nhưng lại thấy bản thân anh thấp hèn quá , anh nên im lặng là tốt nhất, phải không em?
Bản di chúc anh để lại căn nhà của anh cho cha mẹ anh, còn miếng đất ở quận 12 anh đã sang tên cho em, anh biết cuộc sống hiện tại của em không thiếu gì cả, thật ra anh mua miếng đất đó là để làm quà sinh nhật lần thứ 22 của em. Đó là miếng đất anh mua trong thời kỳ hôn nhân của chúng ta, một nữa là của em, nên xin em hãy nhận lấy nó, xem như em cho anh được một lần ích kỷ, để sau này anh vẫn còn chút gì đó dính líu đến em, để cả đời này em không quên anh , có được không? Lúc anh mua miếng đất này anh đã nghĩ, khi về già anh và em sẽ về đây sinh sống, dưỡng lão, còn căn nhà hiện tại để lại cho con của chúng ta...có lẽ con của mình cũng ghét có một người cha như anh, nên nó mới không muốn phát triển trong cơ thể của em nữa, xin lỗi em!!!! Em hãy sống thật tốt, thật hạnh phúc em nhé.
Lời cuối cùng xin cho anh nói cùng em ba chữ dù muộn màng: ANH YÊU EM!
.....….............
Đọc xong lá thư, tôi thấy lòng nặng trĩu và chua xót, tôi biết được những này tháng cuối đời anh đã đau đớn và ray rứt như thế nào. Tôi ngước lên nhìn dòng chữ trên bia mộ của anh, ngày mất : 23/8/2024.Số 23/8 như một hố nước xoáy ,cuốn anh,chị Vân , và tôi lại cùng nhau :
- 23/8 là ngày kỷ niệm tình yêu của anh và chị Vân.
-23/8 là ngày anh và tôi ly hôn.-
23/8 là ngày anh vĩnh biệt cõi đời này......
Khi đang thẩn thờ suy nghĩ, mẹ anh bước đến đưa cho tôi một cái hộp, bà nói:
- Đây là những di vật mà thằng Trung để lại , trong đó có nhiều hình ảnh của con và nó cũng như những đồ vật lúc nó còn đi dạy, bác nghĩ nên giao lại cho con.
Tôi mở ra xem là hình cưới của anh và tôi, giáo án trong những năm tháng đi dạy của anh , bút máy, bút bi, thước kẻ cùng một số bằng cấp của anh, tôi quay sang nói với mẹ anh:
- Miếng đất ở quận 12 ,anh Trung để lại cho con, nhưng con cũng không cần đâu, con sẽ nhờ bên tư vấn pháp luật sáng tên cho 2 bác.
- Không! Không cần ! Con giữ lấy đi, con trai bác mất rồi những thứ đó có ý nghĩa gì đâu, con giữ đi, xem như thực hiện tâm nguyện của nó.
- Lúc anh Trung còn sống, anh ấy rất thích hoa sứ, vậy thì con sẽ nhờ người đến trồng cây sứ , con cũng sẽ xây một ngôi nhà nhỏ , trong đó chứa đựng hình ảnh và di vật mà anh Trung để lại, những lúc bác hay mọi người nhớ đến anh ấy thì sẽ đến đó để hoài niệm, anh ấy mãi luôn sống trong lòng những người ở lại, bác nghĩ sao ạ?
- Vậy cũng tốt, con hãy làm đi, bác tin con, nếu 7 năm trước bác cũng tin con thì bây giờ thằng Trung cũng....
Nói đến đây giọng bà nghẹn lại, bà lặng lẽ quay đi, đôi vai gầy guộc của bà rung lên theo từng tiếng nấc nghẹn.
Những di vật của anh Trung , tôi đều giữ lại, chỉ có hình cưới của 2 chúng tôi, tôi đốt đi hết, tôi muốn nghĩ đến anh như một người đàn ông tốt , một người ân nhân của tôi , kiếp này duyên nợ vợ chồng chúng tôi đã đứt , tôi không muốn giữ lại những thứ của anh và tôi, nếu tôi còn giữ lại những gì liên quan giữa tôi và anh, thì thật sự không công bằng cho Leon.
Anh Trung sẽ luôn sống mãi trong lòng của những người thương yêu anh.
Sau đó không lâu. Tôi nghe mợ út của tôi nói về chị Vân, nghe nói mẹ anh Trung lấy lại căn nhà mà anh Trung đã chuyển cho bà, sau đó đuổi chị Vân đi, chị ấy không nơi nương tựa mà về quê, nhưng nhà ở quê cũng bị anh trai của chị ấy chiếm. Uất hận quá nên chị ấy đã tẩm xăng đốt toàn bộ ngôi nhà, hại anh trai của chị ấy bị phỏng nặng, cuối cùng chị ấy bị bắt và bị kết án 25 năm tù. Cuộc đời của một hoa khôi nức tiếng một thời chính thức khép lại
.
Đăng bởi | SongTu1991 |
Thời gian |