Dù sao thì Đạo Hoa và Nhan Văn Đào ở bên cạnh đang thất thần.
“Bang bang!"
"Còn có hai người các ngươi nữa, ngày sau nếu còn dám làm loạn, xem lão bà ta xử lý các ngươi như thế nào!"
Nhan lão thái thái gõ vào trán Nhan Văn Đào và Đạo Hoa mỗi người một cái
Nhan Văn Đào khiêm tốn nhận lấy.
Mà Đạo Hoa thì gào khóc kêu một tiếng, sau đó nhào vào trong ngực Nhan lão thái thái:
"Tổ mẫu, chúng con sai rồi, để người lo lắng, sau này cũng không dám nữa."
Nhan lão thái thái trợn mắt nhìn tôn nữ nhà mình.
Gia hỏa này một tay bà nuôi lớn, trong bụng nàng có bao nhiêu quanh co, bà có thể không biết sao ?
Đừng nhìn hiện tại thái độ nhận sai rất tốt, bà dám cam đoan, nếu lần sau gặp phải chuyện tương tự, nên làm như thế nào thì nàng làm như thế đó.
"Ta không quản được ngươi, nhưng mà, cũng may qua hai ngày nữa sẽ tiến vào địa giới Trung Châu Phủ, ngày sau nha, chờ phụ mẫu ngươi tự mình thu thập ngươi đi."
Nghe vậy, gương mặt của Đạo Hoa thoáng cái liền xụ xuống, cả người co quắp tựa vào vai Nhan Văn Đào.
Thấy vậy, Nhan lão thái thái hài lòng nở nụ cười.
Bên cạnh, Tiêu Giác Dương vừa ăn thịt khô, vừa lặng lẽ quan sát Nhan lão thái thái và Đạo Hoa tương tác.
Tên tiểu bạch kiểm này ở nhà rất được sủng ái nha.
Trước đó hắn còn nghĩ, mặc dù dáng dấp của người này không hợp ý hắn , nhưng lá gan cũng rất lớn, người cũng thông minh, hắn vẫn có thể miễn cưỡng thu hắn làm gã sai vặt, đặt ở trong thư phòng, hầu hạ bút mực.
Nhưng bây giờ nhìn từ thái độ của lão thái thái đối với hắn, cách này nhắm chừng không thể thực hiện được.
Nhà hắn tuy phú quý, nhưng người khác cũng chưa chắc nguyện ý để bảo bối trong nhà trở thành tùy tùng của hắn.
Ai, chỉ có thể tìm biện pháp khác trả lại ân cứu mạng.
Ý nghĩ này của hắn, Đạo Hoa cũng không biết, nếu biết được, khẳng định sẽ phun nước bọt đầy mặt hắn.
Nàng mạo hiểm cứu người, người này không nghĩ hồi báo còn chưa tính, lại còn muốn nàng làm người hầu , mặt sao lại lớn như vậy? Thiếu đòn !
Chạng vạng tối, đoàn xe dừng lại ở ven đường.
"Dân chạy nạn quá nhiều, dọc đường đi cửa lớn huyện thành đều đóng chặt, đêm nay lại phải ngủ ngoài trời."
Nhan lão thái thái vén rèm xe lên, nhìn thoáng qua bên ngoài , vừa nói vừa thở dài
“Lão thái thái, lửa đã được nhóm xong, ngài xuống xe hít thở không khí đi."
Giọng nói của Tôn bá vang lên.
Nhan lão thái thái nhìn về phía Tiêu Giác Dương và Triệu Nhị Cẩu: "Ở trong xe nhịn hai ngày, các ngươi cũng đi xuống hít thở không khí đi."
Tiêu Giác Dương không nói gì, gật đầu, Triệu Nhị Cẩu thì có chút khẩn trương:
"Chúng ta có thể đi xuống không?"
Đạo Hoa: "Chắc là được rồi, hai ngày nay cũng không thấy nhóm buôn người kia, hẳn là đã rời đi."
Năm người xuống xe, cùng Tôn bá , Tôn mụ mọi người ngồi vây quanh đống lửa.
Cách đó không xa, người của tiêu cục nhìn thoáng qua phía bọn họ.
"Ai ya, đúng là giấu hai người rồi."
"Hai tiểu tử kia lá gan thật đúng là lớn, dám cướp người từ trong tay bọn buôn người."
"Ta hỏi thăm một chút, nhóm buôn người kia lần này tổn thất rất lớn, không chỉ có đầu của bà chủ bị đập nở hoa, đứa bé bị bắt chạy mất năm sáu người, chỉ bắt về ba người."
Tần Tiểu Lục lập tức tiếp lời: "Đáng đời, ta đã sớm muốn đánh đám buôn người kia, hai tiểu tử kia làm rất tốt."
“Phanh!"
Tần Ngũ vỗ lên đầu Tần Tiểu Lục: "Tốt cái gì mà tốt, bọn họ không bị bọn buôn người bắt được, nếu bị bắt, ngươi có nghĩ tới bọn họ sẽ có kết cục gì không?"
"Không chỉ hai tiểu tử kia, ngay cả tổ mẫu của bọn họ, lão bộc đều phải chết."
"Chúng ta là áp tải hàng, đi ra ngoài, tối kỵ xen vào việc của người khác, các ngươi nhớ kỹ cho ta, chuyện không đâu vào đâu, chớ nói nhảm, còn sống trở về nhà, mới là chuyện quan trọng nhất."
Tần Tiểu Lục nhìn Tần Ngũ, thầm nói:
"Vậy Ngũ ca, vì sao ngươi phải giúp bọn họ?"
Tần Ngũ trừng mắt nhìn hắn:
"Còn không phải là vì lão Tam bị thương sao." Hắn thử dùng bột cầm máu mà Đạo Hoa cho, cảm thấy hiệu quả đúng là rất tốt, lúc này mới đồng ý che chở cho bọn họ.
Bằng không, không có đủ lợi ích, hắn làm sao có thể lôi kéo một đám huynh đệ tùy tiện đắc tội với bọn buôn người lòng dạ độc ác.
Người xưa đã nói rất hay, không sợ trộm cướp chỉ sợ trộm nhớ thương.
Đừng thấy bọn họ nhiều người, nhưng bọn họ phải áp tải hàng hóa trên đường đi nếu nhóm buôn người kia phân cao thấp với bọn họ, thỉnh thoảng tìm chút phiền toái cho bọn họ, bọn họ chưa chắc có thể ứng phó được.
Tần Tiểu Lục có chút không phục:
"Ngũ ca, ta cảm thấy ngươi nói không đúng lắm, đi ra ngoài không phải nên giúp đỡ lẫn nhau sao?"
Tần Ngũ lạnh lùng trừng mắt:
"Ngươi cảm thấy là giúp người, nhưng chưa chắc là giúp người thật. Hai tiểu tử kia nhìn như cứu những hài tử kia, nhưng thật sự là cứu sao? Bọn họ thật sự có thể trở lại bên cạnh phụ mẫu sao? Có thể bị lừa gạt bị bán lần nữa hay không? Có lẽ kết cục còn thảm hơn so với rơi vào trong tay bọn buôn người."
"Được rồi, đều yên tĩnh chút cho ta, nghỉ ngơi cho tốt , rồi ngày mai tăng nhanh tốc độ lên đường ."
Đăng bởi | Emilyuyvu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 9 |
Lượt đọc | 6603 |