Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1205 chữ

Hán tử nông gia nói chuyện rất lớn, hơn nữa giữa ruộng đồng trống trải, cho dù đi được một đoạn, hai huynh muội Nhan Văn Đào vẫn có thể nghe được cuộc nói chuyện của mọi người.

"Tam ca, huynh làm gì vậy?"

Tiểu cô nương kéo Nhan Văn Đào đang muốn quay lại lý luận.

Nhan Văn Đào cao to, chỉ mới mười ba tuổi, chiều cao đã sắp bằng với nam nhân trưởng thành, cô bé suýt nữa không giữ được người.

"Ta muốn đi giáo huấn Lai Nhị , đúng là miệng chó không phun được ngà voi ."

Nhìn Nhan Văn Đào thở phì phò, cô bé lập tức bật cười:

" Tam ca được lắm, bây giờ huynh có thể nói thành chương rồi đấy!"

Nhan Văn Đào nổi tiếng không thích đọc sách, nghe thấy muội tử trêu chọc, cơn giận trong lòng tiêu tan một chút.

Tiểu cô nương nhân cơ hội kéo người lại:

"Chỉ là một vài lời bàn tán nhàm chán của người ngoài, không cần nghiêm túc như vậy?"

Nhan Văn Đào đưa tay xoa đầu cô bé, đáng tiếc bị mũ rơm cản lại:

"Đạo Hoa, muội đừng nghe bọn họ nói bậy, muội là trưởng nữ Nhan gia chúng ta, nữ nhân của tiểu thiếp kia khẳng định không bằng muội . Cho dù là…...cho dù là……."

Tiểu cô nương nghiêng đầu nhìn về phía Nhan Văn Đào đang nghẹn đỏ mặt, mắt hạnh giảo hoạt đảo quanh, cười sáng lạn nói: "Cho dù là cái gì?"

Nhan Văn Đào cắn răng một cái: "Cho dù là đại bá thật sự thích con gái của tiểu thiếp kia, muội cũng đừng sợ, muội còn có tổ mẫu và chúng ta nữa, chúng ta chắc chắn sẽ không để cho muội bị bắt nạt đâu!"

Tiểu cô nương bỗng nhiên cười, lộ ra hàm răng trắng có chút chói mắt, tay phải xoay qua lật lại cho đến khi thấy màu xanh lục của đóa hoa lúa trong lòng bàn tay đậm hơn, ý cười trong mắt càng vui vẻ hơn .

"Đúng vậy, vạn sự có tổ mẫu, phụ thân có thể quan lớn hơn nữa, còn dám không nghe tổ mẫu?" Trong giọng nói không có chút lo lắng nào.

"Đạo Hoa, nha đầu điên này, còn không mau mau cút về đây cho lão bà tử, thật muốn bị phơi thành than đen hay sao?!"

Tiếng la hét trung khí mười phần từ trong đình viện cách hơn mười mét truyền ra, vừa nghe, liền biết người kia sức khỏe rất tốt

Tiểu cô nương run rẩy, vẻ mặt bất đắc dĩ sải đôi chân ngắn chạy về phía cửa lớn, vừa chạy vừa kêu to: "Tổ mẫu, bông lúa nhỏ đáng yêu của người đã trở về rồi!"

"Ngươi còn biết trở về sao!"

Vừa bước vào cửa lớn, trán của Đạo Hoa đã bị gõ một cái.

"Ôi, Tam ca cứu mạng, tổ mẫu không thương Đạo hoa nữa ."

Giọng thiếu nữ thanh thúy dễ nghe vang lên trong sân.

Tiếp theo, trong viện một trận gà bay chó sủa.

"Nha đầu điên này, ba ngày không đánh đã muốn dỡ nóc nhà , mặt trời nắng chói chang như vậy cũng không sợ bị rám nắng , mỗi ngày đều chạy ra ngoài, trong ruộng lúa có vàng, hay là có bạc, hấp dẫn ngươi như vậy?"

"Có vàng! Tổ mẫu, người xem lúa vàng óng kia có giống vàng không?"

"Vàng dẻo thì có ? Khuê nữ người ta hận không thể suốt ngày đều trốn ở trong phòng, ngươi ngược lại, không đem mình phơi thành than đen, ngươi liền cả người không được tự nhiên đúng không?"

"Tổ mẫu, oan uổng quá, Đạo hoa mới không muốn phơi thành than đen đâu, con chạy ra ngoài là vì biết mình phơi nắng không đen, ai bảo con di truyền làn da trời sinh quyến rũ của tổ mẫu chứ ."

"Ngươi đừng ba hoa, da của ngươi có tốt đến đâu cũng không bị chà đạp như vậy."

Trong sân, tiểu cô nương áo xanh như thỏ con chạy vòng quanh sân, sau lưng, một bà lão tinh thần vô cùng phấn chấn, bước đi như bay đuổi theo.

"Nhan Đạo Hoa, ngươi đứng lại đó cho ta."

"Không muốn, tổ mẫu dừng lại trước đi "

"Ta không tin lão bà tử ta hôm nay không bắt được tiểu nha đầu nhà ngươi."

"Tổ mẫu, con sai rồi, sau này con không bao giờ đi ra ngoài giữa trưa nữa."

"Còn về sau, ngươi không có về sau."

"Đừng mà ~"

Nhìn một già một trẻ, mặt không đỏ thở không gấp ngươi đuổi ta chạy , dưới mái hiên một đám người đều một mặt thán phục.

"Mấy năm nay thân thể của nương càng ngày càng tốt." Nhan Trí Cường tam nhi của Nhan gia gượng cười nhìn hai người đang vui đùa ầm ĩ trong viện.

Thê tử Ngô thị hé miệng cười: "Cũng không phải sao, chỉ cần có Đạo hoa ở đây, nương sẽ không có lúc nào nhàn rỗi , tinh thần tự nhiên sẽ tốt lên."

Nhan Văn Đào cạn lời nhìn cha mẹ xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn: "Cha, nương đi khuyên đi, mặt trời to như vậy, cẩn thận bị say nắng ."

Nghe nói như thế, Nhan Trí Cường mới vội vàng thu lại nụ cười trên mặt, bước nhanh vào sân, túm lấy Đạo hoa hai má đỏ bừng , quay đầu nhìn về phía lão thái thái: "Nương, con bắt Đạo hoa cho nương, chúng ta vào nhà dạy dỗ nàng thật tốt."

Nhìn cơ thể cường tráng và cánh tay đầy cơ bắp của Tam thúc Đạo Hoa rất thức thời không giãy dụa, gương mặt tội nghiệp nhìn về phía lão thái thái , bà ấy hơi thở hổn hển, bước nhanh tới.

"Ngươi mạnh như vậy làm gì, nàng mới bao nhiêu tuổi, sao có thể chịu đựng được ngươi xách như vậy?"

Thấy tôn nữ bị Tam nhi xách trong tay, lão thái thái lập tức không vui, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, cũng nhanh chóng nhận người từ trong tay hắn.

Nhan Trí ngượng ngùng sờ sờ mũi, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Hắn biết sẽ có kết quả như vậy, trong nhà, mẫu thân xem Đạo hoa như bảo bối , nương có thể giáo huấn nàng , nhưng nếu người khác dám động vào Đạo hoa , nàng lập tức sẽ mắng ngươi xối xả .

"Đi, theo ta vào nhà."

Nhan lão thái thái trừng mắt nhìn trưởng tôn nữ , kéo tay nàng và đi về phía phòng chính.

Đạo hoa lần này không náo loạn nữa, thân mật dựa sát vào lão thái thái: "Tổ mẫu, sau này con không dám nữa."

Nhan lão thái thái hừ lạnh một tiếng:

"Ngươi dám thì sau này cũng không còn cơ hội nữa đâu. Phụ mẫu ngươi gửi thư về, sau này bọn họ sẽ đích thân dạy bảo ngươi, ta xem ngươi còn thoải mái thế nào được?"

Bạn đang đọc Hàn môn đích nữ có không gian của Hoạ Bút Xao Xao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Emilyuyvu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 27
Lượt đọc 21107

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.