Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1099 chữ

Lý phu nhân có chút kích động tiến lên giữ chặt Đạo Hoa, tay run rẩy sờ sờ gò má nữ nhi.

Nhiều năm không gặp, nữ nhi của bà đã duyên dáng yêu kiều như vậy.

Nhan lão thái thái để hai mẹ con thân cận với nhau một lúc, chờ Lý phu nhân bình tĩnh lại mới cười mắng Đạo Hoa: "Nha đầu này, còn thất thần cái gì, còn không mau tới đây gặp phụ thân ngươi."

Lý phu nhân nháy mắt hoàn hồn: "Xem nương, lôi kéo con không buông, mau, đi bái kiến phụ thân."

Đạo Hoa quay đầu nhìn về phía nam tử trung niên nho nhã ngồi bên phải lão thái thái, cười tủm tỉm đi tới, nghĩ đến vừa rồi nương nhà mình nói bái kiến, nghĩ nghĩ, chậm rãi quỳ xuống:

"Nữ nhi thỉnh an phụ thân."

"Được!"

Nhan Trí Cao hài lòng nhìn trưởng nữ.

Trưởng nữ vừa vào cửa, hắn vẫn luôn chú ý đến nàng.

Thành lòng mà nói, trước đó hắn còn có chút lo lắng trưởng nữ từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn, bộ dạng thô tục vô lễ.

Hôm nay vừa nhìn, thật là hoàn toàn yên tâm.

Mẫu thân nuôi dưỡng Đạo Hoa thật tốt, khí phái này, chính là hắn, cũng không thể không khen ngợi một tiếng.

Mấy cô nương Nhan gia đều có vẻ ngoài không tệ, nếu tiểu nữ Di Song thông minh, đại nữ Di Hoan là nhã nhặn lịch sự, nhị nữ Di Nhạc là xinh đẹp, vậy trưởng nữ của hắn phải gọi là thanh tú.

Nhìn đôi mắt linh động phi phàm kia, dung nhan tú lệ, lại tản ra tinh thần phấn chấn cùng sức sống mãnh liệt.

Hiện tại hắn tin tưởng mẫu thân và tam đệ bọn họ nói, chỉ cần có trưởng nữ ở đây, mẫu thân liền không có mất hứng.

Chính là trầm ổn như hắn, nhìn trưởng nữ như vậy, trong lòng cũng vui mừng.

Nhan Trí Cao tự mình đỡ bông lúa lên, sờ sờ đầu nàng, cười nói: "Mấy năm nay may mà có ngươi tận hiếu bên cạnh lão thái thái." Nói xong, hắn tháo ngọc bội đeo bên hông xuống, tự tay thắt dây chuyền bên hông cho Đạo Hoa.

Đối với việc này, trong lòng Đạo Hoa vẫn rất cao hứng, nhưng nghĩ lại thì thấy không có gì, phụ thân tặng quà cho nữ nhi của mình không phải là rất bình thường sao, vì thế liền thản nhiên để phụ thân nhà mình mang ngọc bội giúp mình.

Nhưng những người khác trong phòng không bình tĩnh.

Đám người Lý phu nhân đều biết, khối ngọc bội kia Nhan Trí Cao thích nhất, là khi hắn đỗ tiến sĩ, lão sư của hắn đưa cho hắn, mấy năm nay hắn vẫn luôn đeo trên người.

Lâm di nương sinh đôi song sinh ỷ vào được sủng ái, không ít lần hỏi Nhan Trí Cao muốn khối ngọc bội này, nhưng Nhan Trí Cao đều cự tuyệt, nhưng hôm nay ông lại đưa cho Đạo Hoa.

Lần này, thật đúng là có người vui mừng, có người lo lắng.

Lâm di nương còn quỳ trên mặt đất, tâm tình càng phập phồng bất định, bà không nghĩ tới phu nhân sinh con gái lại lớn lên như hoa như ngọc, chẳng những không có lỗ mãng như nông dân, ngược lại còn thanh tú bức người.

Di Song đứng ở bên cạnh, đều có chút ảm đạm phai mờ.

Lúc này, nàng thật sự có chút hoảng hốt.

Mà Lý phu nhân thì lại vô cùng cao hứng.

Trước đó, nàng còn lo lắng, nữ nhi lâu ngày không có nuôi dưỡng bên người, lão gia đối với nàng sẽ không có bao nhiêu cảm tình, bây giờ thấy hắn ngay cả ngọc bội yêu thích nhất cũng cho nữ nhi, nàng xem như triệt để yên tâm.

Lý phu nhân cười cười đi tới, kéo Đạo Hoa đến trước người Tôn thị: "Hài tử ngoan, mau gặp nhị thẩm của con."

Đạo Hoa cười dịu dàng xá một cái: "Đạo hoa thỉnh an nhị thẩm."

Tôn thị nâng Đạo Hoa dậy, kéo tay nàng cười nói: "Khó trách lão thái thái thích như vậy, đại tẩu, bây giờ ta muốn đoạt nữ nhi của tẩu."

Lý phu nhân cười nói: "Di Hoan Di Nhạc còn chưa đủ cho ngươi vui sao?"

Tôn thị: "Nữ nhi xinh đẹp như vậy, ta cũng không chê nhiều nha."

Lý phu nhân cười vài câu, lại mang theo Đạo Hoa đi tới trước người Ngô thị, lần này, nụ cười trên mặt Đạo Hoa càng tươi hơn nhiều, vừa mới chuẩn bị hành lễ, đã được Ngô thị đỡ lấy.

Ngô thị từ ái kéo nàng: "Coi như về đến nhà rồi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này xem, gầy đi rồi."

Đạo Hoa cười nói: "Tam thẩm, gầy mới đẹp."

"Nói hươu nói vượn."

Nhan lão thái thái vẫn luôn cười nhìn bọn họ, tức giận trừng mắt nhìn Đạo Hoa: "Nha đầu ngươi biết cái gì, mập một chút gọi là có phúc tướng, ngươi gầy như con khỉ khô, có thể đẹp đến đâu?"

Nói xong, lão thái thái nhìn về phía Nhan Trí Cao và Lý phu nhân: "Sau này các ngươi quản nha đầu này cho tốt, đừng để nàng suốt ngày điên điên khùng khùng."

Lý phu nhân cười nói: "Còn phải có nương ở một bên chiếu cố nhiều một chút."

Nhan lão thái thái gật đầu không chút khách khí: "Nếu ngươi không hàng phục được nàng thì cứ tới tìm ta, ta sẽ đãi nàng ăn ngon, cây gậy trúc kia vẫn luôn mang theo đấy."

Lý phu nhân sửng sốt: "Cây trúc gì?”

Lý phu nhân sửng sốt: "Cây trúc gì thế?"

Nhan lão thái thái nhìn Đạo Hoa đang xụ mặt xuống, cười tủm tỉm nói: "Măng xào thịt."

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức hiểu.

Hóa ra là cây gậy đánh người nha!

Lần này, sự sợ hãi của các tôn bối đối với Nhan lão thái thái lại nhiều hơn một phần.

Chính là Nhan Trí Cao, nghĩ đến cảnh tượng khi còn bé bị lão thái thái dùng gậy trúc quất, cũng nhịn không được run rẩy thân thể.

Lý phu nhân vừa nghĩ tới hình ảnh nữ nhi bị lão thái thái dùng gậy trúc hung hăng quật, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.

Bạn đang đọc Hàn môn đích nữ có không gian của Hoạ Bút Xao Xao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Emilyuyvu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 34112

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.