Lâm di nương giở trò
Nhưng hôm nay, Đạo Hoa cúi đầu không nói, Nhan Văn Khải chỉ muốn nói chuyện giảm bớt bầu không khí có chút trầm thấp, cũng không có ai phối hợp với hắn.
Trong lúc đó, lão thái thái cũng không làm khó dễ Lâm di nương, chỉ phân phó nàng đi cho mỗi người trên bàn đều thêm chút đồ ăn.
Đối với việc này, Lâm di nương xấu hổ đến sắc mặt đỏ lên.
Thêm đồ ăn cho đại nhân còn tốt, nhưng cho tiểu bối, lão thái thái thật sự xem nàng như hạ nhân rồi!
Nhan Văn Bân và Nhan Di Song muốn nói gì đó, nhưng bị Lâm di nương ngăn lại, vẻ mặt vừa ẩn nhẫn vừa ủy khuất gắp thức ăn cho mỗi người.
Nàng có thể cảm nhận được, ánh mắt lão gia đã quét qua nhiều lần, cũng tốt, lão thái thái càng chèn ép nàng, lão gia sẽ càng đau lòng mẹ con bọn họ.
"Đại cô nương, mời dùng!"
Trước những người khác, Lâm di nương đều yên lặng thêm đồ ăn, nhưng đến lúc gắp cho Đạo Hoa, Lâm di nương lại lên tiếng.
Tất cả mọi người đều nhìn lại.
Nhan Trí Cao cũng nhìn sang, trong lúc đó còn nháy mắt với Đạo Hoa.
Nhưng mà, Đạo Hoa lại trực tiếp coi như không thấy.
Nàng biết, phụ thân tiện nghi của nàng, đây là muốn nàng cầu tình thay Lâm di nương với Nhan lão thái thái.
Nhưng tại sao nàng phải làm như vậy?
Đạo Hoa thản nhiên nhìn thoáng qua Lâm di nương: "Ta không thích ăn cái bánh của ngươi, đổi cái khác đi."
Lúc Lâm di nương gắp thức ăn cho nàng ta thì có hai mục đích.
Một là nhắc nhở những người ở đây, chuyện hôm nay đều là do nàng gây ra, thế cho nên mọi người ngay cả cơm cũng không thể ăn ngon. Những người khác có lẽ còn không có gì, nhưng phụ thân tiện nghi của nàng, nhìn thấy ái thiếp của mình bị ủy khuất lớn như vậy, còn có thể không có ý kiến gì với nàng sao?
Còn nữa, muốn xem có thể chọc giận nàng không? Nàng vừa làm khó dễ, người bị hại là Lâm di nương càng thêm đáng thương.
Quả nhiên, Đạo Hoa vừa mở miệng, trên bàn nhiều người đều lộ ra vẻ mặt không đồng ý.
Lâm di nương cũng sửng sốt, những người khác, chính là Lý phu nhân, lúc bà gắp thức ăn, dù không thích cũng sẽ không mở miệng, bà thật sự không ngờ đại cô nương lại thật sự dám mở miệng vào lúc này.
Khi nhìn thấy sắc mặt Nhan Trí Cao, Lâm di nương lập tức có vẻ hơi hèn mọn nói: "Được, thiếp lập tức đổi cho đại cô nương."
"Đủ rồi!"
Lâm di nương vừa vươn tay, Nhan Trí Cao liền lên tiếng, sắc mặt khó coi nhìn Đạo Hoa: "Đạo Hoa, nàng là trưởng bối của con, con có thái độ gì?"
"Chát!"
Nhan lão thái thái đặt mạnh đũa lên bàn, trừng mắt với Nhan Trí Cao: "Thái độ này của ngươi là thế nào, bảo ái thiếp của ngươi hầu hạ mọi người ăn cơm là ta gọi, ngươi có cái gì tức giận thì cứ nhằm vào ta, rống Đạo Hoa làm cái gì?"
Nhan Trí Cao có phần đau đầu:”Nương!"
Lần này, Đạo Hoa thật sự có chút nguội lạnh trong lòng.
Nàng không tin Nhan Trí Cao không nhìn ra Lâm di nương đang nhằm vào mình, nhưng một đứa con gái vừa mới đến bên người hơn một tháng, làm sao bằng ái thiếp làm bạn gần mười năm và một đôi nhi nữ hầu hạ.
Bỗng nhiên Đạo Hoa cảm thấy sống mũi cay cay.
Hơn một tháng hỏi han ân cần, làm cho nàng nghĩ lầm đây là tình thương của cha, nhưng đây là sao?
Có lẽ có chút!
Nhưng điều kiện tiên quyết là, nàng đủ nhu thuận hiểu chuyện, một khi xung đột với con cái khác của ông, bị trách cứ tất nhiên là nàng.
Áy náy và yêu thương, chung quy là khác nhau.
Đạo Hoa cảm thấy không có hứng thú, đứng lên, hành lễ với Nhan lão thái thái: "Tổ mẫu, Đạo Hoa ăn no rồi, xin cáo lui trước." Nói xong, xoay người rời đi.
Thấy hốc mắt Đạo Hoa hơi đỏ lên, Nhan lão thái thái lập tức đau lòng, hung hăng trừng mắt nhìn con trai lớn, Nhan Trí Cao vừa rồi còn bất bình cũng thu bớt tức giận.
Hành lang dưới ánh trăng bao phủ, bóng dáng của Đạo Hoa bị kéo dài, nhìn qua mảnh mai lại cô đơn.
Tiêu đề: Lâm di nương mất cả chì lẫn chài.
Đạo Hoa vừa đi, bầu không khí trên bàn cơm càng thêm trầm thấp.
Nhan lão thái thái trầm mặc một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Trí Cao: "Đạo Hoa từ nhỏ đến lớn, chưa từng khóc mấy lần. Nha đầu kia có một lần giúp nhà Tam thúc công đoạt lúa, ngã ở trong ruộng, chân đều trật khớp, bởi vì sợ một nhà Tam thúc công áy náy, lo lắng nên cắn răng không nói một tiếng, hôm nay lại đỏ mắt."
Nghe vậy, Lý phu nhân lập tức không nhịn được, nước mắt bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt, từ trước đến nay dĩ hòa vi quý, cũng nguyện ý nhường nhịn nàng ta một chút, trong lòng bắt đầu thầm hận Lâm di nương.
Đăng bởi | Emilyuyvu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 11 |
Lượt đọc | 15785 |