Chương 3: rơi vào
Sau khi khám phá ra cái hệ sinh thái thu nhỏ này, Lê tính cả ngày trầm mê trong đó không thoát đi ra được
Ngoài việc ăn với ị, cậu dành thời gian hết cho cái hệ sinh thái thu nhỏ nằm trên mặt bàn
Một bên ngồi ghi chép những gì bản thân thấy được, một bên lại điên cuồng tìm kiếm lấy tài liệu có ích cho việc phát triển sau này
Ý tưởng kinh doanh sa bàn trên các trang mạng tiểu thuyết hay diễn đàn đã quá nhiều, cậu từ trong đó lấy được không ít ý tưởng tính đột phá
Tỷ như lợi dụng nó thôi diễn một nền văn minh người tý hon, hay đóng vai làm trùm sau màn bố cục các kiểu
Những điều này quả thật quá là xa vời
Dù có tốc độ chênh lệch thời gian, với cả cái năng lực thần kỳ của cái bàn mà bản thân còn chưa biết được hết thì việc cấu tạo một cái thế giới bên trong không phải lê tính bây giờ có thể làm được
Trong tiểu thuyết nhìn dễ như vậy, nhưng bây giờ hiênh thực độ phức tạp liền kéo max lên
Một lượng lớn kiến thức sinh học vật lý, toán và cả hóa học cần cậu học tập
Nguồn nguyên liệu ngược lại dễ kiếm
Vấn đề lớn nhất ở đây là thiếu thốn thông tin và kiến thức !
Thầm than một tiếng
Lê tính cất đi quyển bút ký dày đặc chi chít công việc phải làm
Trước hết xem một chút hệ sinh thái đi !
Cơn tò mò lại nổi lên
Nhìn cái hệ sinh thái thần kì đầy màu xanh lục, trên không còn lơ lửng từng đám mây li ti
Quả thực khung cảnh này quá là đẹp mắt!
" Đúng là nhìn cả ngày cũng không chán mà "
Lê tính trong mắt tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn
Cái bàn cùng đống sách vở biến mất cũng bị cậu không để ý
Bởi vì, nhận lại quả thực vượt qua không biết bao nhiêu lần thứ phải đánh đổi, như trúng số vậy !
Bỏ mười nghìn kiếm 2 tỷ
Cái cảm giác ấy giống như đưa than giữa trời đông, hơn cả lúc đói bụng nhặt được cái bánh
Hạnh phúc như thác đổ ập vào mặt lê tính, cậu trong trường hợp này cam nguyện đứng dưới thác lớn để hạnh phúc liên tục đập mạnh vào cơ thể yếu ớt này
Đập chết cũng được !!!
Mân mê cái bàn như da thịt người yêu của cậu, lê tính đem tay đặt lên xoa nhẹ cái màn trong suốt, con mắt dí vào nhìn kĩ mọi cảnh vật bên trong
" thật muốn đi vào trong trải nghiệm một chút "
Ý nghĩ như thế xẹt ngang qua
Cùng với đó, tức thời một lực hút vô hình kéo cả người cậu đi vào
Kinh khủng lực hút như cái lỗ đen để cậu chưa kịp phản kháng liền lọt hết vào trong
Tất nhiên, đi vào chỉ là ý thức
Bên ngoài cơ thể sau khi mất đi ý thức duy trì, liền không khống chế được cả người ngã xuống một bên điều này làm cái mặt vốn không điển trai lại còn gián tiếp hôn với sàn nhà u lên một cục lớn
Sau tấm màn vô hình
Lê tính đang còn bất ngờ vì bị hút vào thì dưới chân không biết từ lúc nào đã mất đi vật đệm
Cơ thể theo trọng lực rơi xuống, cậu lúc này cái mặt tái xanh đi theo bản năng với với đồ vật xung quanh, nhưng thấy bản thân đang lơ lửng trên trời cao cậu liền biết mình không cứu được
Dưới chân mặt đất đang phóng to ra, từng đầu cây lớn xanh um tùm cao đến trăm mét tụ lại với nhau thành một cánh rừng khổng lồ, trên thân chúng giăng đầy giây leo thô to như cái bắp chân bện bện thành lưới lớn
Cảnh tượng kia quả thật là một cánh rừng nguyên thủy không sai vào đâu được
Lê tính nhìn bọn chúng, trong đầu biết rõ bản thân đã đi vào mặt bàn
Nhưng phương thức này cũng quá dọa người rồi !
Trên cao
Tốc độ gió kinh khủng càn quét qua đầu tóc, gió lạnh gào thét như tát vào mặt, làm đôi mắt không mở ra được bắt đầu xuất hiện hai hàng lệ
" chết..chết....mình phải chết, rơi cao như vậy mình chết chắc rồi "
Lần đầu tiên trong đời được bay không nghĩ lại là lần cuối cùng !
Nghĩ đến bản thân có được cái bàn lợi hại, nhưng hình như còn chưa bày mưu tính kế xong bước tiếp theo đã phải chết tại bước đầu tiên
Haizzzzzz
Nước mắt nước mũi giàn dụa, lê tính đã viết xong trong đầu 108 bản di chúc
Lòng tuy vẫn ôm ấp lấy một tia kỳ tích trước khi chết, nhưng hiện thực quá phủ phàng
Rơi từ trên cao xuống dưới, lê tính đâm vào một tán cây cổ thụ, lực rơi mạnh mẽ để cả thân thể cậu đánh gãy cành cây to lớn, cả cái xương sống lưng rõ ràng rắc lên một tiếng
Ít nhất Mấy chục miếng xương trong người bị gãy vụn, cái cảm giác đau đến như muốn chết đi làm lê tính muốn cái thống khoái
Đau , quá đau !!!
May mắn lực va giảm đi đáng kể sau khi dính phải một đống dây leo
Rớt xuống nền đất như cái bánh thịt
Lê tính người đã kiệt sức, ánh mắt mơ hồ nhìn xung quanh xác nhận mình đáp được xuống đất, nhưng trên người bây giờ máu thịt be bét, tai với miệng mũi, máu như vòi phun xịt ra ướt cả áo quần.
Cái cảm giác tê tâm liệt phế, đau đến muốn ị đái tại chỗ, thân thể tách rời thành từng mảnh, linh hồn muốn xuất khiếu.
Một đống ngôn từ miêu tả cũng khó có thể lý giải nổi đau của cậu ngay tại lúc này
Khiến mấy giây đầu để lê tính dường như mất đi cảm giác đối với thân thể
Nhưng khát vọng sống mãnh liệt để cậu không chết nhanh như vậy, nhưng cái cảm giác ki......... thật kì quái vậy mà từ từ giảm đi .
Khoan đã có chuyện gì ?
Đau đớn giảm đi....mình sắp chết ?
"Không...không đúng"
Lê tính nhìn lại thân thể, trên thân vậy mà nhanh chóng lành lại, ngoại trừ áo quần rách nát thì da thịt xương cốt bị nát nhừ vậy mà ngạnh sinh sinh tái tạo lại
Thực thần kỳ !
Đứng dậy ngơ ngác tại chỗ, lê tính nhìn từ trên cao, xác thực bản thân rơi xuống từ mười mấy nghìn mét trên không.
Vậy mà không chết !
" tổ tiên tám đời phù hộ "
Một mặt chưa tỉnh ngủ, lê tính rờ cái đầu nhức nhức
" mình vậy mà sống rồi ?"
Thực....sống đến
Nhanh chóng lý giải là vì bản thân tốt số, có thể không thể không kể đến công dụng chính của cái bàn
"Có lẽ nó vừa cứu mình một mạng"
Ngoại trừ thứ khác thì đây chính là một lời giải thích hợp lý nhất lúc này
Một bên phủi đi lớp bụi đất lại quấn quấn cái quần rách tả tơi che đi lại chú họa mi mỏng manh
Lê tính một đường vượt qua bụi cỏ dương sỉ cao lớn, cùng đám cỏ không biết tên che khuất mắt để tìm đến chỗ cao
Mấy tiếng sau, cậu rốt cuộc đi đến gò đất trống đằng trước
Ở đây còn một cái gốc cây khô to chừng nữa cái nhà như vậy, trước đó nơi này hẳn là có một cái cây hùng vĩ mà to lớn vượt trội hơn tất cả mọi cái cây xung quanh
Không biết vì nguyên nhưng gì chết đi, nhưng cái gốc nó đã hóa thành một gò đất lớn, xung quanh cây cỏ cũng không mọc nổi lên trên này mới tạo ra một vùng trống giữa cánh rừng rậm rạp như vậy
Nhìn chung quanh, lê tính xác nhận một điều là ở đây cây coiis không biết bằng cách nào to lớn vượt quá cỡ người như vậy, nhưng kì quái là động vật từ nãy giờ không tìm thấy một cái ra hồn !
Ngoài trừ mấy con bọ kì dị to chừng bàn tay và một con sâu róm nữa người trưởng thành thì không có gì đáng để nói
Ừm..không có gì để nói
Nhưng sao mình cảm giác nơi này đồ vật to đến thái quá như vậy ?
Nghĩ đến bản thân bị thu nhỏ đi, đồ vật trong này lại biến to hơn so với bên ngoài để cậu hiểu được thêm một chút ít quy tắc của cái bàn
Nhìn bốn phương tràn đầy cây cổ thụ che trời, lê tính quả thực là khó mà phân biệt phương hướng
Vô tình nhìn lên bầu trời
Lê tính có chút sững sờ
Trên trời.....
Thế nào còn có hai cái mặt trời !
Một lớn một nhỏ nằm cạnh nhau, tỏa ra ánh sáng chói mắt làm cậu không muốn nhìn nhiều
Lê tính lần này thất thố kinh dị không thôi
"Lại thêm một kiến thức mới"
Bên ngoài rõ ràng nhìn là không có gì, bên trong lại sinh ra đâu hai cái mặt trời
Là...hiệu ứng mô phỏng sao ?
Chân thật như vậy!
Cảm giác cái bàn lai lịch ngày càng khó lường, cậu mạng theo một tâm tính phức tạp bước lên đường đi ra
Xác định đi hướng nào cũng có thể chạm đến rìa cái bàn, lúc đó tìm đường ra ngược lại là dễ dàng
Lê tính một đường đi thẳng
Tất nhiên là chọn bậy một đường ít cây nhất mà đi
Trên đường cậu còn dừng lại nhìn thấy một quả gì đó to bằng nữa người rớt xuống từ trên trời, xuyên qua tán cây đập ra cái hố mạng nhện trên đất
Lúc này hiếu kì chạy đến
Nhìn lại mới thấy đấy vậy mà là một quả táo
Ngước mặt lên trời, nhìn lại thì cái cây trước mặt không giống cây táo lắm nhưng bên trên kết đầy loại quả này
"Không biết độc hay không ?
Ăn chút ?"
Mặc dù không biết bằng cách nào cậu đi trong này mấy tiếng, trèo đèo lội suối lại thần kỳ không đói cũng không mệt
Nhưng quả táo trước mắt làm cậu có chút nổi thên cơn thèm ăn
"Một miếng nhỏ thôi"
Cạp một miếng đầy miệng, lê tính nhai chưa đến ba giây liền nhả ra tay đưa vào lưỡi nóc hết ra trả lại cho đất mẹ
" cái quái gì vậy! Cay quá, quả táo này cay quá !!!!"
Một bên nôn khan tâm lý còn sợ hãi không thôi
" đồ trong này cũng không thể ăn bậy !"
Quá hố người rồi, rõ ràng là quả táo nhưng lại cay đến xé lưỡi !
Vứt bỏ cái cây sản phẩm lỗi của tự nhiên này, lên tính một đường hướng phía trước đi
Rốt cuộc không biết qua bao lâu, lê tính người bùn đất lấm lem, áo quần bị cây cối dày đặc ven đường kéo rạch còn đúng cái quần sịp
Mấy miếng vải treo lủng lẳng như cái giẻ lau để cậu ghét bỏ ném sang một bên
Hai cái mặt trời treo trên cao sớm đã rơi xuống đáy, một bên cái mặt trăng to lớn sáng như bóng đèn đang dần hiện ra
Nhìn một chút cảnh đêm kì diệu
Cậu chặt chặt cái lưỡi, nhớ đến một phân cảnh nào đó trong anime
Cánh rừng về đêm dưới bầu trời sao lộng lẫy quả thực là một trải nghiệm hoàn toàn mới !
Nhưng có điều muỗi quá nhiều đi !
Ngồi một chút cả cái lưng bị cắn không dưới chục mận, làm cậu xách chân bỏ chạy ngay trong đêm
Vứt đinh cảnh tượng xinh đẹp hiếm có, cậu bây giờ chỉ muốn về nhà
"Không đúng, mình vốn hẳn là ở trong nhà"
Tự diễu cho đỡ buồn
Lê tính rốt cuộc dừng trước một con sông nhỏ, nó rộng chừng ba mươi mét, bên kia là bức tường vô hình
Đi cả ngày trời rốt cuộc đến !
Đích đã trước mặt.
Ầy...nhưng mình không biết bơi .
Giờ tìm cách qua sông thì ra được cái hệ sinh thái khốn kiếp trên cái bàn này !
Cả ngày không mệt không đói nhưng dàu vò a, người không mệt nhưng tâm mệt
Một chuỗi sự kiện đủ để lê tính trải qua một đời hôm nay lãnh đủ, cậu không muốn mạo hiểm nữa
Quá đủ rồi, lê tính muốn về nhà
Vốn định cứ thế đi qua sông, bơi không được thì lặn, lặn không được cũng phải lặn !
Ra khỏi cái bàn chỉ trong tầm tay
Tiến lên nào !
Đăng bởi | yy10536512 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |