Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiêu Dao Tử

Tiểu thuyết gốc · 2076 chữ

Hữu Lâm cũng không biết nói cái gì cho đúng, con trai hắn tàn tật, hắn đến báo thù là đúng a, nhưng có cần đồ cả nhà người ta thế không, Hữu Lâm dù tư duy của một lão già hiện đại.

Vẫn khó mà nói rõ được, dù sao xã hội của Hữu Lâm cũng không phải xã hội phong kiếm, giang hồ kia, cũng không thể hiểu được cảm giác hở tí đồ cả một gia tộc.

Giết người với Hữu Lâm vẫn là cái gì đó ranh giới khó mà vượt qua được a, dù kiếp trước không ít làm chuyện trong bóng tối.

Nhưng người cũng không phải hắn giết, mà đồ cũng đâu phải lần đầu tiên đâu, mà thôi cũng kệ dù sao cũng chỉ là mô phỏng mà thôi.

[69 tuổi, ngươi cùng Vương Ngữ Yên chứng kiến, con gái lấy chồng, con trai cưới vợ, bắt đầu gây giống cho gia tộc].

[70 tuổi con gái hạ sinh cho ngươi một đứa cháu trai, vợ con trai ngươi cũng sinh ra một đứa cháu trai].

[71 tuổi ngươi thành công tu luyện Dịch Cân Kinh thần công đến tầng 6 Bạch cấp, nội lực của ngươi cũng đột phá đến 35 năm].

...

[76 tuổi ngươi cháu trai, cháu gái nhóm đã tổng hơn 10 đứa, Vương Ngữ Yên đã sớm chiều bên ngươi, vì nàng cảm nhận thời gian bản thân đã không còn nhiều nữa rồi].

Hình ảnh bên trong là một thiếu niên bạch y, đeo mặt nạ trắng, cùng với một lão thái bà, đang nằm trên ghế, nhìn những đứa bé cáu kỉnh đang chơi đùa với nhau dưới ánh tà chiều.

Thời phong kiếm xưa, người bình thường cũng chỉ có thể sống 30, 40 là cùng mà thôi, Vương Ngữ Yên sống gần 60 tuổi, cũng đã được tính là sống thọ rồi.

Mà Huỳnh Tiêu Dao, tuổi thọ ít nhất là 1000 năm, tuế nguyệt dài đằng đẵng kia, Vương Ngữ Yên bất quá chỉ là một bông hoa trong vô số đoá Hoa Tiêu Dao đụng phải mà thôi.

Tương lai còn rất dài a.

...

[80 tuổi, ngươi ít khi luyện công, chỉ muốn cùng Vương Ngữ Yên ở bên cạnh những ngày cuối đời của nàng].

...

[82 tuổi, Vương Ngữ Yên đã không thể đi đâu nữa, chỉ có thể nằm trên giường mà thôi, đồng thời đây cũng là những năm cuối đời của Vương Ngữ Yên].

[83 tuổi...].

"Này AI hệ thống, có thể xem trực tiếp không vậy" Hữu Lâm có sở thích là xem phim, đoạn này trong mô phỏng rất rõ ràng là một cảnh cảm động.

Với con mọt phim như Hữu Lâm mà nói, là quyến rũ chí mạng a, thật sự là quyến rũ chí mạng, không thể phản kháng được.

[Ting có thể, có bật chế độ góc nhìn điện ảnh không?].

"Có a" Hữu Lâm nói xong, chỉ biết đầu óc xoay cuồng một trận, sau khi thanh tỉnh thì bản thân đã ở một góc nhìn khác, không còn là quan sát những bức hình trên màn hình mô phỏng.

Mà đã trở thành một phần trong thế giới mô phỏng trong máy mô phỏng rồi, có thể quan sát mọi thứ xung quanh bản thân trong mô phỏng.

Lúc này khung cảnh biến ảo, Hữu Lâm cảm giác bản thân đã đi vào một gian phòng, bên trong có một cái giường, trên giường đang nằm một bà lão, tóc bạc trắng, da nhăn nheo xấu xí, đang đắp một cái chăn.

Gương mặt hiền hậu nhu hòa, xung quanh khắp căn phòng là những đứa cháu nhỏ, trai gái đầy đủ, còn có một cặp trung niên niên nam nữ.

Ngồi bên giường là một bạch y thanh niên, đeo một cái mặt nạ trắng, ánh mắt sau lớp mặt nạ, có chút đỏ hoe nhìn nàng.

"Khụ khụ khụ...ta còn nhớ năm xưa, ta thích chàng, cũng là bởi vì chàng đã cứu ta".

"Ta còn nhớ lúc nhỏ, chàng còn dạy học cho ta, ta lúc đó ngu ngơ, khó mà hiểu hết những tri thức đó, chàng còn cầm tay chỉ cho ta làm ta đỏ hết cả mặt".

"Ta còn nhớ, lúc bản thân hoang mang, không biết làm gì khi mà cha bị hạ độc chết, lúc đó ta rất sợ cũng may có chàng".

"Ta còn nhớ bản thân đã hạnh phúc ra sao, khi mà nhìn thấy Dũng Nhi, ta còn nhớ" Vương Ngữ Yên nói rất nhiều, kể ra rất nhiều kỷ niệm giữa cả hai, từ lúc nàng còn rất nhỏ cho đến bây giờ.

Xung quanh những đứa bé, bắt đầu khóc lên, bọn nó không hiểu những câu chuyện của bà mình ý vị ra sao, bọn nó chỉ cảm nhận được trong bầu không khí, một cổ điệm buồn khó nói lên lời.

Bọn nó chỉ biết sau ngày hôm nay sẽ không còn gặp lại bà được nữa, hai đứa con trai, gái của bọn họ cũng không kìm được nước mắt từ từ rơi xuống.

Bởi vì trong những dòng hồi ức kia, cũng có bọn họ, bọn họ nhớ lại hơi ấm của mẫu thân ngày ấu thơ, những hơi ấm ấy làm họ rơi lệ.

Huỳnh Tiêu Dao không nói gì, chỉ là bàn tay đang nắm tay của nàng, càng nắm chặt hơn, cả người hắn hơi rung lên một chút, mặt nạ kia, chảy xuống nước mắt.

"Chàng biết không? Từ nhỏ ta đã đọc một quyển sách, và yêu thích nó không thôi, bởi vì quyển sách kia là chàng tặng cho ta".

"Quyển sách kia tên là Tiêu Dao Tiên Nhân, nhân vật chính trong truyện cùng tên với chàng, tên là Tiêu Dao, ý nghĩa là tự do không bị phàm tục rèn buộc, tiêu diêu tự tại.

Hắn là một cái tiên nhân a, sẽ không già, sẽ luôn luôn trẻ, kẻ năm xưa bây giờ vẫn là chàng thiếu niên năm ấy, không có gì thay đổi".

"Chàng biết điểm chung của chàng và hắn là gì không?" Vương Ngữ Yên hướng hắn hỏi, Huỳnh Tiêu Dao cũng không suy nghĩ mà chỉ khẽ lắc, lắc đầu, phối hợp cùng với nàng.

"Chàng và hắn đều là tiên nhân, sẽ không già, vĩnh viễn ở lại tuổi 18, tuổi đẹp nhất đời người" mặt nạ trắng của Huỳnh Tiêu Dao bị gỡ xuống.

Lộ ra một gương mặt mi thanh mục tú của thiếu niên, gương mặt gốc cạnh rõ ràng, ánh mắt sắc bén như ưng, môi hơi mỏng, mũi cao, khí chất của hắn cũng khó mà diễn tả, mờ ảo lại hư vô, rất anh tuấn soái khí.

Vương Ngữ Yên nhìn xong, nàng cũng không thời bất ngờ cái gì biểu lộ, chỉ là cười, bởi vì từ rất lâu, rất rất lâu về trước nàng đã biết bí mật này của chồng.

Đó là một ngày bình thường của chục năm trước, Vương Ngữ Yên đang nấu cơm, nàng bỗng nhìn ra ngoài sân, thì thấy Huỳnh Tiêu Dao đang chăm Huỳnh Anh Dũng, từ bóng lưng của hắn.

Vương Ngữ Yên bỗng sững người, nàng hình như hiểu ra cái gì đó đại bí mật, nàng hồi tưởng lại bóng dáng năm xưa, một thiếu niên cầm quyển sách dạy học cho nàng.

Bóng dáng kia, cùng bóng dáng bây giờ dần dần hoà vào làm một thể, chẳng thay đổi gì cả, vẫn là chàng thiếu niên năm ấy.

Nàng nhận ra rằng vì sao hắn không cho nàng thay bất kì ai khác xem gương mặt của bản thân, bởi vì đây là hắn đại bí mật, hắn sẽ không già đi.

Con người rồi sẽ thay đổi theo thời gian, từ dung mạo, ngoại hình, khí chất đều có thể thay đổi, nhưng Vương Ngữ Yên nhận ra được rằng, Huỳnh Tiêu Dao chẳng thay đổi gì cả.

Kể cả chiều cao, vóc người, khí chất, hết thảy đều như vậy, hắn sẽ không thay đổi, vĩnh viễn vẫn là chàng thiếu niên năm ấy.

Hai người con của Huỳnh Tiêu Dao nghe xong cũng đầy kinh ngạc ngẩn người lên, nhìn phụ thân của mình, bọn họ đã sớm có đoán, nhưng vẫn không dám chắc.

Nhưng hôm nay họ đã có câu trả lời, Huỳnh Tiêu Dao cũng không nói gì, chỉ là đưa tay nàng khẽ chạm vào mặt của hắn, để nàng vuốt ve.

"Ta không biết bản thân có thể sống bao lâu, có thể là rất rất lâu, lâu đến nổi có lẽ ta sẽ không còn nhớ rõ nàng gương mặt nàng, ta muốn trốn tránh nàng, nhưng đến cuối cùng ta vẫn là yếu lòng không rời đi được.

Ta không biết bản thân có phải tiên nhân không, ta chỉ muốn làm người bình thường, có thể cùng nàng đầu bạc răng long".

"Nàng biết không Ngữ Yên, lần đầu tiên ta cảm nhận được cái chết của những người thân quanh ta đáng sợ cỡ nào, là lúc mẫu thân ta mất.

Ta không muốn phải chịu cảm giác đó thêm lần nào nữa, nhưng ta vẫn là đối mặt với chuyện này, dù chỉ có thể bên nàng vẻn vẹn 60 năm, dù nàng.

Có già đi, có là gì đi nữa, ta vẫn yêu nàng như năm ấy, nàng trong mắt ta sẽ không thay đổi vẫn là Ngữ Yên năm ấy của ta".

Huỳnh Tiêu Dao giải bày hết nỗi lòng của mình với Vương Ngữ Yên, hắn rất sợ, sợ sẽ có một ngày như hôm nay, nhưng hạnh phúc cùng tình yêu dành cho nàng làm hắn không thể rời đi.

Những giọt nước mắt rơi xuống, chảy dài trên má thiếu niên, Vương Ngữ Yên lắc tay, lau giúp hắn nước mắt, nàng cười đầy ôn nhu.

"Chàng biết không, Tiêu Dao, chàng và Tiêu Dao trong sách tuy giống nhau, nhưng vẫn có một điểm khác biệt, chàng biết là gì" Vương Ngữ Yên nói, Tiêu Dao lắc đầu không biết.

"Đó chính là, Tiêu Dao Tiên Nhân trong sách, hắn có được tiêu dao thật sự, không bị gì rèn buộc, còn chàng, bị chúng ta rèn buộc.

Từ cha ta, cho đến ta, con cái chúng ta đều đang ràng buộc chàng tự do, bọn ta chỉ là lồng giảm giam cầm chàng, ta hi vọng sau khi bản thân chết.

Chàng có thể phiêu du tự tại, tự do đi phiêu lưu cùng trời cuối đất, chàng hãy hoả thiêu ta, mang ta bên thân chàng, để ta cùng đi với chàng được không?".

"Được" Huỳnh Tiêu Dao lúc này đã khóc đó hòe mắt, hắn giống như một đứa trẻ, không muốn rời xa mẹ, nên mới khóc cầu nàng ở lại cùng mình.

"Đúng rồi...nếu chàng đã thoát khỏi rèn buộc...thì cũng phải thay tên chứ...vậy gọi chàng là...là" Vương Ngữ Yên sắp không ổn do nội công sắp táng đi hết.

Người luyện võ đến cuối đời có thể dùng nội lực võ công, kéo dài bản thân tính mạng, nhưng nó cũng có hạn, khi chưa táng hết công, người đó.

Sẽ giống như bình thường không có gì lạ, nhưng khi táng gần hết công, họ sẽ dần già nua xấu xí cùng yếu ớt hơn, Vương Ngữ Yên cố gắng gặn ra từng chữ.

"Tiêu Dao Tử, chàng...sẽ là Tiêu...Dao...Tử, tên đẹp không" nói xong nội lực của Vương Ngữ Yên cũng táng đi hết, sinh cơ của nàng cũng dần ảm đạm xuống.

"Rất đẹp, ta sẽ là Tiêu Dao Tử, sẽ không còn gì rèn buộc ta, ta sẽ dẫn nàng đi nhìn thế giới ngoài kia, được chứ" Tiêu Dao nằm chặt lấy bàn tay của nàng hơn.

Tiêu Dao sợ, rất sợ rằng phải nhìn những người thân xung quanh bản thân mất đi, hắn không thể chấp nhận được nỗi thống khổ sinh ly tử biệt này.

Nhưng hắn có thể làm gì đây, không thể làm được gì cả, Vương Ngữ Yên cười nhu hoà, ôn nhu, nàng nhắm lại hai mắt nói ra những lời cuối cùng:

"Nếu có kiếp sau...ta vẫn muốn...yêu chàng" nói xong, sinh cơ của nàng triệt để đoạn, không còn hơi thở, nàng đã chết...

Bạn đang đọc Hệ Thống Mô Phỏng Nhân Sinh sáng tác bởi Ai_Ma_Biet_Duoc_Chiu

Truyện Hệ Thống Mô Phỏng Nhân Sinh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ai_Ma_Biet_Duoc_Chiu
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.