Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồ sơ số 4 - Chân hướng về phía cửa 3

Phiên bản Dịch · 1005 chữ

“Em đoán ra rồi à”? Anh họ thấy tôi đã cười đủ, rồi mới thận trọng hỏi.

“Em từ chối.” Tôi trừng mắt nhìn anh ấy, không chút do dự trả lời.

Anh họ lo lắng nói: “Coi như anh cầu xin em được không? Chuyện này liên quan đến danh dự khu vực của bọn anh, quan trọng hơn là, còn liên quan đến tiền thưởng cuối năm của bọn anh nữa!”

“Cho dù anh nói vậy, nhưng em cũng không có cách!” Tôi gãi đầu, bối rối nói: “Em không phải cảnh sát, đến đây thẩm vấn phạm nhân, không hợp quy tắc thì phải? Huống hồ, em chỉ là một học sinh cấp 3 mà thôi!”

“Không sao, em không nói, bọn anh không nói, thì ai mà biết cơ chứ? Hơn nữa, bọn anh sẽ giúp em hóa trang cho già đi, để em trông già đi thêm 5-6 tuổi. Đến lúc đó, cho dù người quen cũng không nhận ra em, huống chi Lý Thứ Nhân không hề biết em là ai!” Anh họ vỗ mạnh vào ngực, dáng vẻ cứ tin tưởng vào anh ấy.

Tôi từ chối cho ý kiến, nhún vai nói: “Nhưng từ trước đến giờ em chưa từng tiếp xúc tâm lý học tội phạm, với lại, em không thuyết theo gót anh Thất và anh Vương đâu!”

“Chắc chắn không sao! Bọn anh tin tưởng em!” Anh họ vỗ vai tôi, tin tưởng nói: “Từ nhỏ đến lớn, em luôn có nhiều quỷ kế, cả cái cục cảnh sát này, ai chưa thua thiệt dưới tay em hả?”

“Anh đang khích lệ em à?” Tôi bực bội trừng mắt nhìn anh ấy.

“Hì hì, đương nhiên đang khen em rồi.” Anh họ tôi cười gượng.

“Được rồi, hay chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính đi.” Tôi ngồi xuống, nhịp tay lên mặt bàn, rồi nói: “Nếu như em đồng ý giúp anh, thì em được lợi gì?”

“Lợi ích gì hả? Em còn dám hỏi chỗ tốt gì á?” Anh họ giả vờ giật mình: “Chúng ta đã làm người nhà 18 tám năm, giúp anh chuyện nhỏ mà em còn đòi lợi ích!”

Tôi cười khẽ rồi nói: “Hình như chuyện này không nhỏ đâu nhỉ? Đầu tiên, bọn anh tại sao lại tìm em, mà không hỏi cấp trên, xin điều động tạm một chuyên gia tâm lý tội phạm đến?”

“Bởi vì…” Anh họ bắt đầu ngập ngừng.

“Bởi vì các anh sợ cấp trên biết rõ mấy chuyện này.” Tôi không chút khách khí ngắt lời anh ấy: “Là một chuyên gia tâm lý học tội phạm, nhưng anh Thất lại bị một nghi phạm dắt mũi, thậm chí gần như mất kiểm soát. Nếu cấp trên biết được, nhất định sẽ nghi ngờ bằng cấp tâm lý học của anh ấy, có thể anh ấy sẽ bị cách chức. Sau đó đến lượt các anh, các anh cũng bị Lý Thứ Nhân khống chế tâm lý, rất sợ thẩm vấn anh ta, sợ nói chuyện với anh ta, nếu cấp trên biết được…”

“Đừng nói nữa!” Anh họ tôi ôm đầu hét lên: “Đúng vậy! Không hề sai! Em đoán đúng toàn bộ! Thằng nhóc thối! Rốt cuộc em muốn thế nào mới bằng lòng giúp bọn anh?”

Tôi vui vẻ cười phá lên: “Thực ra, yêu cầu của em rất đơn giản, nếu sau này em muốn biết điều gì, hy vọng các anh có thể tận lực giúp đỡ.”

“Chỉ đơn giản như vậy?” Anh họ nghi ngờ nhìn tôi.

Tôi ra vẻ vô tội nói: “Đúng đó, chẳng lẽ giải đáp những nghi vấn của em, là việc khó đối với các anh à?”

Anh tôi tôi thoải mái cười rộ lên: “Được! Đồng ý! Haha, em họ ma quỷ của anh, thỉnh thoảng cũng đáng yêu đấy chứ nhỉ? Để anh xem tên Lý Thứ Nhân kia xui xẻo đến mức nào.”

“Em nghĩ người nào đó sau này phải bận rộn rồi.” Tôi cười thầm khi vừa gài một người vào bẫy, thế mà anh ấy còn nghĩ mình được lợi, đồ ngốc, lại giúp người khác đếm tiền. Sau đó tôi nhìn xuyên qua lớp kính, đánh giá Lý Thứ Nhân đang ở trong phòng thẩm vấn.

Tên khốn khiếp này đang vô cùng bình tĩnh ngồi trên ghế, một lúc lâu nhưng vẫn chưa chớp mắt lấy một cái. Nghe anh họ nói, họ cực khổ thẩm vấn như thế, nhưng chẳng có chút hiệu quả nào. Anh ta có thể không ăn, không uống, cứ ngồi như vậy cả ngày, thậm chí không cần đi vệ sinh. Đây thật sự là con người ư?

Tôi thấy cực kỳ hứng thú, đứng dậy, vươn vai một cái. Haha, xem ra dạo gần không buồn chán nữa rồi.

…………………….

“Anh là ai?”

“Lý Thứ Nhân.”

“Tại sao anh muốn giết Trương Tú Văn?”

“Tôi giết Tú Văn? Tại sao lại nói tôi giết cô ấy? Đồng chí cảnh sát, anh có bằng chứng không?”

Tôi ngồi đối diện anh ta, nghe xong tôi chỉ cười, nhìn thẳng vào mắt anh ta, rồi từ tốn nói: “Cô ấy là bạn gái anh đúng không? Cô ấy chết rồi, sao anh vẫn bình tĩnh như thế?”

Lý Thứ Nhân không hề né tránh ánh mắt của tôi, chỉ nói: “Trên thế giới này, làm gì có luật nào quy định, bạn gái chết rồi, tôi không được phép bình tĩnh à?” Mắt anh ta tràn ngập tia máu, nhưng chẳng hề cảm thấy mệt mỏi, tinh thần vững vàng như thường, như thể không phải một người hơn 40 tiếng rồi chưa ngủ, quả nhiên là một tên quái vật.

Tôi đứng dậy rồi nói: “Trên đời này có một loại người, bọn họ luôn thích che giấu tình cảm của mình, cho dù đau khổ bao nhiêu, nhưng bọn họ vẫn không muốn biểu lộ ra. Anh là loại người này ư?”

Bạn đang đọc Hồ Sơ Bí Ẩn Dạ Bất Ngữ (Dịch) của Dạ Bất Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cavangchambi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.