Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công Chúa Nổi Giận.

Tiểu thuyết gốc · 1551 chữ

Tại Khánh Hòa Điện, Hoàng Đế ngồi trên ngai vàng, gương mặt ông trở nên nghiêm nghị khi nghe nhị công chúa kể lại câu chuyện về Tiền Kim Bảo.

“Tiền Kim Bảo, hắn tưởng hắn là ai chứ?” - Ông quát, giọng nói vang vọng khắp gian điện. “Chỉ là một phàm nhân dám cả gan trái ý con gái ta!”

Nhị công chúa, dù vẫn còn sự tức giận trong lòng, nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh. “Phụ hoàng, Người định thế nào về chuyện này?”

Hoàng Đế nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ. Ông biết rõ thế lực của Tiền Gia, một trong những gia tộc giàu có nhất kinh thành, có ảnh hưởng lớn đến cả chính trị lẫn kinh tế. Muốn giáng tội Tiền Kim Bảo không phải chuyện dễ dàng.

Nhị công chúa nghiêm túc suy nghĩ về tình thế của vương triều. Cha nàng với tư cách là Hoàng Đế không thể hành động một cách bộc phát, nhất là khi Tiền Gia có thế lực mạnh mẽ và ảnh hưởng lớn.

"Tiền gia... Được rồi! Ta sẽ lấy Vạn Pháp Tông đối phó với chúng." - Nhị công chúa cương quyết nói.

Hoàng Đế nhìn con gái tán thành. Vạn Pháp Tông là một trong những môn phái tiên đạo lớn, dùng sự ảnh hưởng của họ trực tiếp có thể đè chết Tiền Gia.

Nhị công chúa mỉm cười. "Con sẽ về tông môn một chuyến."

Trong lúc đó, Tiền Kim Bảo và Tiền Ngọc Diệp đang bận rộn trang trí Tiền phủ để đón Tết Nguyên Tiêu, không khí trong phủ trở nên rộn ràng và ấm cúng.

Những người hầu đổ treo đèn lồng đỏ rực, đặt những bàn tiệc và sắp xếp hoa tươi xung quanh sân, tạo nên một khung cảnh rực rỡ sắc màu.

"Đa Phúc ngươi nghĩ chúng ta nên treo thêm đèn lồng ở đây không?" - Tiền Kim Bảo đề xuất, chỉ tay vào một khoảng trống trên cành cây lớn bên hiên nhà.

"Được đó thiếu gia! Nếu treo thêm vài chiếc đèn lồng nữa chỗ này sẽ sáng như ban ngày luôn." - Đa Phúc nói, nhanh chóng bước đến chỗ đèn lồng để thực hiện ý tưởng.

Tiền Kim Bảo mỉm cười hài lòng. "Tỷ tỷ thấy sao? Đèn lồng này có hợp với không khí Tết không?” - Hắn hỏi Tiền Ngọc Diệp khi nàng vừa xếp những chiếc bánh trôi vào mâm ngũ quả.

Tiền Ngọc Diệp lắc đầu ."Đệ nên chọn đèn lồng màu đỏ và vàng, màu sắc mang lại may mắn, ai đời lại trên đèn lồng màu trắng, khác gì nhà có tang sự... Chúng ta cũng cần thêm hoa tươi!”

“Người đâu!” - Tiền Kim Bảo gọi to, ánh mắt sắc sảo quét qua đám gia nhân đang bận rộn xung quanh. “Ra chợ mua hết hoa cho bổn thiếu gia!”

Nghe vậy một vài gia nhân lập tức dừng công việc, một gia nhân lập tức chạy đi tìm ngựa, chuẩn bị lên đường.

Tiền Kim Bảo quay lại nhìn Tiền Ngọc Diệp đầy hào hứng. Hắn thầm mong rằng hão bằng hữu Thẩm Tương đã ngỏ ý mời tỷ tỷ đi dạo cùng.

Nhưng khi nàng bỗng hỏi hắn có định rủ thê tử tương lai là nhị công chúa đi dạo chưa, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi.

“Nhị công chúa?” - Hắn lẩm bẩm, cảm giác nặng nè như bị một tảng đá đè lên ngực.

Bọn họ vốn không thuộc về cùng một thế giới. Từ đầu đến cuối nhị công chúa thể hiện rõ bản thân coi thường phàm nhân, còn có ý định xem hắn thành lô đỉnh.

Tiền gia là gia tộc giàu có nhất kinh thành, với cơ ngơi đồ sộ và kim tiền xài tám đời không hết. Tại sao phải từ bỏ để chạy theo dây dưa với một nữ nhân kiêu ngạo luôn xem mình là nhất. Hắn đâu có bị bệnh.

Hơn nữa với tính cách của nhị công chúa, nàng sẽ không bao giờ chấp nhận một cuộc sống bình thường ở hồng trần.

Trước cổng Tiền phủ, nhị công chúa cùng một vị trưởng lão bất ngờ đến thăm, mục đích của nàng không gì khác ngoài muốn cho Tiền Kim Bảo một cơ hội cuối cùng.

“Hồng Mai à! Ngươi có muốn suy nghĩ lại không?” - Vị trưởng lão thở dài, ánh mắt nhìn quanh khung cảnh xung quanh Tiền phủ. Ông đã nghe nhiều về Tiền gia và Tiền Phú Quý, người phàm này rất biết đạo lý, không tiếc tiền chi cho các tông môn khai thác linh thạch. Hơn nữa, một gia tộc nhiều đời gầy dựng lên cơ nghiệp này không phải chuyện dễ dàng gì.

Nhưng nhị công chúa hừ lạnh, giọng nói mang theo sự kiêu ngạo: “Trưởng lão có chỗ không biết! Tiền gia ỷ mình có thế lực lớn chèn ép phụ hoàng ta, mấy năm nay ông ấy sống cũng không dễ dàng gì.”

Gia nhân nhìn thấy người đến liền vội ra đón tiếp. Tiền Ngọc Diệp đích thân hành lễ, nụ cười tươi tắn trên môi, khiến vị trưởng lão cảm thấy hài lòng. Ông nhận thấy Tiền Ngọc Diệp có dáng vẻ dịu dàng, thuần khiết, một nữ tử như vậy có thể khiến bất cứ ai cũng phải xiêu lòng.

Tuy nhiên, khi Tiền Kim Bảo nhìn thấy nhị công chúa, sắc mặt hắn lại không được vui. Hắn ra hành lễ theo phong tục, ánh mắt lại không dám nhìn thẳng vào nàng.

Nhị công chúa thấy Tiền Kim Bảo khó nhịn được cười. "Tiền Kim Bảo, sao ngươi không nhìn thẳng vào ta?” - Nàng hỏi, giọng nói trêu chọc nhưng ẩn chứa sự kiêu ngạo. “Ta không ăn thịt ngươi đâu.”

Phàm nhân Tiền Kim Bảo xin bái kiến thượng tiên." - Hắn cúi đầu, lễ phép chào vị trưởng lão.

Ông ta nhìn Tiền Kim Bảo, rồi quay sang Tiền Ngọc Diệp, thầm khen Tiền Phú Quý dạy dỗ con cái thật tốt. Cả hai người con đều cư xử rất đúng mực và biết phép tắc.

"Tiền gia quả thật không tầm thường." - Vị trưởng lão gật gù. "Hai huynh muội ngươi đều có phong thái đĩnh đạc, khiến người ta kính trọng."

"Tiên nhân! Mời vào trong." - Tiền Ngọc Diệp giơ tay ra hiệu cho hạ nhân chuẩn bị yến tiệc.

Nhị công chúa nghe lời khen mà lòng không khỏi chùng xuống. Nàng vốn định dùng chuyến đi này để hạ thấp Tiền Kim Bảo, nhưng không ngờ trưởng lão khen ngợi hắn.

Khi vị trưởng lão cùng Ngọc Diệp bước vào trong, Giải Hồng Mai tiến lại gần hắn, đôi mắt nàng sắc bén như dao.

"Tiền Kim Bảo. Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội. Chỉ cần ngươi vào cung xin tội với phụ hoàng, ta có thể bỏ qua chuyện hôm trước. Coi như mọi thứ chưa từng xảy ra."

Tiền Kim Bảo ngước mắt lên, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng. Sự ngạo mạn của Giải Hồng Mai khiến hắn tức giận đến nghẹn lời, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

"Xin tội? Vì lý do gì ta phải xin tội chứ?" - Hắn nhấn mạnh từng chữ, sự căm phẫn không thể che giấu.

"Ngươi dám hỏi lý do?" - Giải Hồng Mai nhíu mày, vẻ mặt nàng lạnh lẽo như băng. "Ngươi mạo phạm ta. Nếu không phải vì Tiền gia, ngươi đã chẳng còn mạng đứng ở đây mà cãi lời ta!"

Tiền Kim Bảo hít sâu, cố gắng kìm nén cơn giận. Hắn hiểu rõ nàng là tiên nhân, chọc giận nàng có thể dẫn đến hậu quả khôn lường. Nhưng bản thân chỉ muốn sống cuộc đời bình thường khó đến vậy sao?

Cảm nhận được tình thế khó khăn, Tiền Kim Bảo thay đổi giọng điệu, cúi đầu nhượng bộ: "Công chúa! Là ta sai. Hôm đó ta không biết pháp tắc, ta ở đây xin lỗi cô. Xin công chúa hãy bỏ qua cho Tiền gia."

Nàng thoáng lộ vẻ đắc ý khi thấy hắn hạ mình. "Coi như ngươi biết điều." - Nàng nói, giọng điệu đầy kiêu ngạo. "Ta cũng không phải người hẹp hòi. Chuẩn bị đi, vài hôm nữa ngươi sẽ theo ta đến Vạn Pháp tông."

"Ta sẽ không theo nàng." - Tiền Kim Bảo cố gắng nói với giọng nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng trong đôi mắt đã lộ rõ sự mệt mỏi và kiên định. "Tiền gia đã bồi một nửa gia sản, ta cũng đã xin lỗi. Ta không có lý do nào để theo nàng tới đó cả."

Giải Hồng Mai dừng bước, nhìn thẳng vào hắn với ánh mắt lạnh lẽo, đôi môi cong lên thành một nụ cười đầy chế giễu. "Ngươi tưởng rằng chỉ cần vậy là đủ sao? Chuyện này không thể kết thúc chỉ bằng một lời xin lỗi."

"Chúng ta đều hiểu rằng việc bồi thường đã là quá đủ." - Tiền Kim Bảo đáp lại, sự cứng cỏi trong giọng nói rõ ràng hơn.

"Ngươi không hiểu thế nào là trả giá đâu, Tiền Kim Bảo." - Giải Hồng Mai hừ lạnh. "Nhưng rồi ngươi sẽ hiểu."

Bạn đang đọc Họa Quỷ sáng tác bởi thienbinhthientuong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thienbinhthientuong
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.